Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Khai Mở Cánh Cửa Trí Huệ, Phần 8/12

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm
Cõi Phật chỉ là một trong những đẳng cấp tâm thức nội tại, và các cõi Thiên Đàng chỉ là một phần nhỏ của Vũ Trụ. Và nếu không tu Chánh Đạo, nếu không biết cách, thì chúng ta không bao giờ biết được [những nơi đó], hoặc ít nhất là cho đến khi vãng sanh chúng ta mới có thể biết được. Và rồi, không nhất thiết là sau khi vãng sanh, chúng ta mới biết những cõi dễ chịu. Có thể lúc đó chúng ta bị rơi vào một cõi giới thấp hơn, và nếu như vậy thì chúng ta bị đau khổ còn nhiều hơn so với khi còn sống trên thế gian này.

Vậy tốt hơn là trong khi vẫn còn trong kiếp sống vật chất, và còn có sự lựa chọn, thì chúng ta có thể chọn trước để đến những tinh cầu khác, những cõi giới đẳng cấp khác nhau, và chọn trước nơi ở cho đời sống sau khi chúng ta rời khỏi thế giới này. Rồi chúng ta biết mình sẽ đi đâu. Bởi vì chúng ta là con cái của Thượng Đế; chúng ta là đệ tử của Phật; chúng ta là những chúng sinh vĩ đại. Chúng ta không nên để bị lôi đi và bị kéo lê như một con vật không được quyền quyết định số phận của mình, không được nói lên bất cứ gì về nơi nào mình sẽ đến và mình sẽ làm gì sau khi rời khỏi thế giới này.

Đã đủ khổ rồi khi sinh ra trên thế gian này mà không có chút hiểu biết gì về nguồn cội và tương lai của mình. Nhưng khi còn ở đây, thì chúng ta có sự lựa chọn, chúng ta có cơ hội để tạo ra tương lai của mình. Tại vì nếu chúng ta không vượt qua ranh giới của sinh tử, thì dù cho chúng ta có đức hạnh và chúng ta cúng dường Tam Bảo, chúng ta hành hương đến nhiều thánh địa, hoặc chúng ta tụng kinh của các vị Minh Sư Thánh Thiện quá khứ, chúng ta vẫn không thể đạt được sự sống vĩnh hằng của chư Phật, của chư Thánh.

Trong Kinh Phật, có nhiều truyện về những người đã cúng dường ngay cả cho Phật sống, nhưng không muốn giải thoát. Nên họ sẽ chỉ gặt hái được lợi ích vật chất của sự cúng dường như vậy trong rất nhiều, rất nhiều kiếp. Có nghĩa là hàng ngàn năm cho đến khi họ thực sự có được một pháp tu giải thoát. Tại vì bất cứ điều gì chúng ta làm, đều sẽ mang lại quả báo. Nếu cúng dường vật chất, thì sẽ nhận được báo ứng về vật chất. Vậy, nếu muốn nhận được phần thưởng tâm linh, thì chúng ta phải tu tập theo con đường tâm linh, mà đó là con đường phi hiện hữu, phi vật chất.

Vì vậy, ngay cả thần thông cũng chỉ có thể đưa chúng ta đến cõi thần thông, chứ không phải Cõi Phật, nếu chúng ta có thể đến được cõi đó. Và trong Vũ Trụ, để đạt đến cõi giới Đẳng cấp Thứ Nhất, thì cũng phải tu tập rất gian nan rồi, nếu không biết được pháp tu nhanh chóng. Thí dụ, nếu khi sống trên thế gian này mà có được thần thông gì đó, thì khi mình chết đi, thần thông đó cũng không còn. Và theo lời của những vị tu hành đẳng cấp cao, thì thần thông và các khả năng siêu linh khác đều thuộc về Đẳng cấp Thứ Nhất của tâm thức – tức là Thế giới A-tu-la. Và ngay cả trong Thế giới A-tu-la, cũng có nhiều, rất nhiều đẳng cấp khác nhau, hơn một trăm đẳng cấp.

Có Thiên Đàng; có địa ngục; có đau khổ; có hỷ lạc ở các đẳng cấp khác nhau trong cõi giới A-tu-la. Tất cả những người không có tu pháp môn giải thoát, thì sau khi họ chết, họ sẽ đến Thế giới A-tu-la tương ứng với họ, nhưng ở những đẳng cấp khác nhau. Đó là thế giới của thần thông. Khi chúng ta đến đó, mọi thứ đều được thực hiện bằng thần thông. Khi Đức Phật Thích Ca Mâu Ni còn tại thế, đệ tử của Ngài đã dùng thần thông để du ngoạn khắp nơi trong Vũ Trụ. Nhưng ông chỉ có thể tới (ngắm nhìn) một đẳng cấp không cao lắm trong Thế giới A-tu-la. Tại vì điều này cũng thuộc về cõi thần thông, được gọi là một kiểu xuất hồn, khi có thể để lại thân thể vật chất này và mang theo mọi thân thể khác đến Thế giới A-tu-la.

Chúng ta có nhiều thân thể khác nhau. Thành ra những người chết, mặc dù họ đến được cõi Thiên Đàng nào đó, nhưng vẫn không được giải thoát, và rồi sớm hay muộn gì, tùy theo nghiệp lực của họ hoặc sự phán xét của Thiên Đàng, thì họ cũng phải trở lại thế giới vật chất trong một hình dáng khác. Xuất hồn cũng tương tự như những người chết lâm sàng và lên Thiên Đàng, hoặc những người chết vĩnh viễn và lên các cõi Thiên Đàng A-tu-la.

Nhưng ngay cả vậy, dù chỉ là Thế giới A-tu-la, mà cũng đã rất đẹp rồi, cho nên không có ai đến đó mà lại muốn trở về thế giới này bao giờ. Có lẽ quý vị đã đọc nhiều câu chuyện về nghiên cứu lâm sàng của những bác sĩ ở Mỹ, và họ kể chuyện về những người chết lâm sàng và trở về lại thế giới này. Mấy người đó khóc lóc suốt mấy tuần, mấy tháng liền vì họ không muốn ở lại thế giới này sau khi đã nhìn thấy một thế giới tuyệt đẹp như vậy. Tại vì thế giới bên trong, ở đẳng cấp tâm linh, tràn đầy hỷ lạc đến nỗi ngay cả một đẳng cấp thấp như Đẳng cấp A-tu-la cũng mang đến cho chúng ta những cảm giác hạnh phúc và tự do phi thường mà chúng ta chưa từng có ở thế giới này – mà cho dù phải trả bao nhiêu tiền, thành tâm sám hối đến độ nào, có đảnh lễ trước Đức Phật hàng trăm nghìn lần đi nữa, chúng ta cũng không thể có được [cảm giác đó].

Thành ra từ thời xa xưa, nhiều người đã từ bỏ tất cả mọi thứ, kể cả tiện nghi, địa vị, của cải, để vào rừng tu hành, hoặc lên Hy Mã Lạp Sơn, v.v., hầu tiếp tục hưởng được loại cảm giác đầy hỷ lạc này mà họ có được qua sự tu tập thiền định. Một khi biết được Ánh Sáng (Thiên Đàng nội tại) của Thiên Đàng và lời dạy của Thượng Đế hay Phật, thì chúng ta không còn muốn bất cứ điều gì trần tục trên thế giới này nữa, mặc dù chúng ta vẫn tiếp tục làm việc và giúp bản thân, giúp gia đình và giúp đất nước. Nhưng không có gì trên thế giới này có thể so sánh với niềm hỷ lạc mà chúng ta cảm thấy trong khi tạm thời ở trên Thiên Đàng trong lúc thiền định, hoặc có thể là trong giấc ngủ.

Có khi người ta có thể có được niềm hỷ lạc này trong lúc cầu nguyện rất thành tâm, và toàn tâm toàn ý, hoặc trong lúc khủng hoảng không còn nơi nào khác để nương tựa, không còn ai khác để tin tưởng; thì họ hoàn toàn quên mất chính họ, mà chỉ phó thác mình vào bàn tay của Thượng Đế hoặc của Phật, và đó là lúc họ hưởng được loại hỷ lạc ngắn ngủi này. Nhưng nếu muốn hưởng được cảm giác này thường xuyên hoặc vĩnh viễn, thì chúng ta phải biết cách đi lên đẳng cấp tâm thức cao hơn này, và rồi đối với chúng ta ngày nào cũng có thể là Niết Bàn và Thiên Đàng. Và rồi sự đau khổ trên thế gian này không thể chạm đến chúng ta nữa.

Tất nhiên là chúng ta sẽ cảm nhận được sự đau đớn và thống khổ của con người trên thế gian này, và rồi chúng ta sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ. Nhưng đây không có nghĩa là chính chúng ta bị đau khổ. Thành ra Đức Phật, mặc dù Ngài là một thái tử và có rất nhiều tiện nghi, xa hoa, [nhưng] sau khi khai ngộ, Ngài sống cuộc đời của một tu sĩ khất thực mà không cảm thấy khó chịu chút nào và không cảm thấy hối tiếc.

Photo Caption: Chúng Ta Luôn Được Dõi Theo Và Thương Yêu.

Tải ảnh xuống   

Xem thêm
Tất cả các phần  (8/12)
1
2024-09-16
2345 Lượt Xem
2
2024-09-17
1469 Lượt Xem
3
2024-09-18
1490 Lượt Xem
4
2024-09-19
1446 Lượt Xem
5
2024-09-20
1527 Lượt Xem
6
2024-09-21
2235 Lượt Xem
7
2024-09-23
1525 Lượt Xem
8
2024-09-24
1502 Lượt Xem
9
2024-09-25
1313 Lượt Xem
10
2024-09-26
1349 Lượt Xem
11
2024-09-27
1365 Lượt Xem
12
2024-09-28
1406 Lượt Xem
Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android