Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Câu Chuyện Về Ngài Ma Ha Ca Diếp (thuần chay) , Phần 9/10

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Cho nên, Chân Sư thật sự cũng khó tìm. Và tôi hy vọng Ngài sẽ không đánh đập quý vị như Ngài Marpa đã làm với Milarepa, và các Ngài chỉ ban cho quý vị sự khai ngộ tức khắc, giống như cách tôi truyền cho đệ tử của tôi. Nên, còn tùy vào may mắn của quý vị. Nhưng tiêu chí là quý vị phải trực tiếp thấy Ánh Sáng Thiên Đàng và nghe Âm Thanh Thiên Đàng Ngôi Lời của Thượng Đế, lời dạy của Đức Phật. Đó là tiêu chí.

Bởi vì nếu quý vị tìm kiếm loại hệ thống tôn giáo của mình – linh mục, nhà sư, giáo sĩ, thầy tế, nhà tiên tri, hay bất cứ tên gọi nào, thì quý vị có thể thất vọng. Vì như tôi đã nói, như dòng sông, nó chảy đi nơi khác. Nó không phải lúc nào cũng ở cùng một chỗ. Sau một thời gian, nó biến mất dưới lòng đất, rồi lại xuất hiện ở nơi khác. Vì vậy, sự khai ngộ là điều quý vị tìm kiếm, chứ không phải hình tướng bên ngoài của người sẽ truyền sự khai ngộ đó cho quý vị. [Mạch pháp] có thể ở trong cùng một hệ thống tôn giáo, có thể ở cùng một nơi, nhưng không nhất thiết phải như vậy.

Cho nên, quý vị phải thực sự khao khát được khai ngộ – hãy khiêm nhường, thành tâm và khao khát. Và khi quý vị đã sẵn sàng, Minh Sư sẽ xuất hiện; Thượng Đế sẽ khiến Minh Sư xuất hiện với quý vị bằng cách nào đó, trực tiếp hoặc gián tiếp: qua ai đó, hoặc qua sách, truyền hình, đài phát thanh hoặc đĩa CD. Quý vị phải có trực giác như vậy trong trái tim khao khát của mình và phải thành tâm thì quý vị sẽ tìm được Minh Sư, hoặc Minh Sư sẽ tìm quý vị.

Và khi quý vị đã tìm được một vị, thì hãy bám theo Ngài [tu học]. Hãy ở lại bên Ngài và chỉ tu tập những gì Minh Sư bảo quý vị – không hơn, không kém. Đừng nhìn sang đồng cỏ khác, hãy ở lại nơi cỏ của quý vị xanh tươi và thoải mái. Mặc dù cỏ láng giềng có thể trông xanh tươi hơn nhưng thực tế không phải vậy. Đó chỉ là ảo giác; chỉ là hoàn cảnh; chỉ là sự kỳ vọng của quý vị. Cũng như ở trong sa mạc, nhiều khi quý vị nhìn ra xa và thấy hồ nước hay ao nước, nhưng khi đến đó thì chẳng có gì cả. Bởi đó chỉ là ảo ảnh trên sa mạc, giữa tiết trời nắng nóng. Tương tự, đôi khi trên đường, trên đường trải nhựa, quý vị có thể nhìn thấy ao nước phía trước, nhưng khi đến đó, tất cả đều khô ráo – không có gì như vậy.

Vì tôi không viết trước bài nói chuyện và cũng không có máy nhắc chữ hay người viết trước nào, cho nên tôi nhớ gì thì nói đó, dù không theo thứ tự ABC, nhưng mong quý vị thông cảm.

Bây giờ chúng ta quay trở lại với pháp thiền, hay vị Minh Sư có thể truyền sự khai ngộ cho quý vị với một chút Năng Lượng của Ngài được ban cho quý vị vào lúc đầu để nâng quý vị lên. Bây giờ, nếu quý vị nghĩ rằng chỉ tu khổ hạnh, như cách Đức Phật từng tu thì sẽ mang lại cho quý vị sự khai ngộ, thì quý vị phải suy nghĩ lại. Không phải như vậy đâu. Bằng không thì tại sao Đức Phật lại không khai ngộ khi Ngài suýt chết đói vì tu pháp khổ hạnh – suýt chết vì đói. Và Ngài đã không đạt được gì cho đến khi Ngài thức tỉnh và xử lý mọi việc theo trung đạo, chứ không phải cách cực đoan; rồi Ngài đạt được khai ngộ, có được một Minh Sư khác hoặc một quyết tâm khác, một pháp tu khác.

Không bỏ đói bản thân, không trừng phạt bản thân – cơ thể quý vị đâu có làm gì sai. Thân thể là đền thờ của Thượng Đế. Chúng ta phải quý trọng nó, chăm sóc nó chu đáo, để nó có thể giúp chúng ta tìm được sự khai ngộ ngay trong kiếp này trên Địa Cầu này. Cũng như người-thân-ngựa kéo xe cho quý vị. Quý vị có thể nghĩ chú chỉ là người-thân-động vật, nhưng không có chú thì xe của quý vị không đi được, không thể chở quý vị đến một nơi khác, hoặc chở một số bạn bè/người thân của quý vị trên xe mà chú kéo – xe ngựa, xe ngựa kéo. Tương tự như vậy, thân thể rất quan trọng. Đừng làm hư hại nó. Đừng chạy theo ham muốn hay ngã chấp thấp hèn của nó mà hãy chăm sóc nó thật tốt, hiểu nó là gì. Và sử dụng nó, quý trọng nó. Thân thể là ngôi chùa của Phật. Và trong Thiên Chúa giáo, người ta nói đó là đền thờ của Thượng Đế, nhà thờ của Thượng Đế. Vì vậy hãy chăm sóc nó cho tốt. Ngay cả Đức Phật cũng đã tu sai cách, tu khổ hạnh cho đến khi Ngài gần chết. Ngài suýt chết vì tu sai cách – thậm chí không cung cấp đủ dinh dưỡng cho cơ thể. Nhiều người làm như vậy và họ cũng chết một cách đáng thương. Gần đây cũng vậy. Một người ráng không ăn gì cả và rồi chết.

Lối sống bằng không khí – quý vị phải biết cách, quý vị phải có sự hướng dẫn của chuyên gia; bằng không thì đừng thử. Hồi đó tôi còn trẻ và nông nổi, nên khi vị Trụ trì chọc tôi là tôi ăn nhiều quá: “Một bữa bằng ba bữa” – nhưng thực tế không phải vậy. Dù sao thì cũng không quan trọng; cho dù có là sự thật thì sao? Nhưng sau khi ông nói vậy, tôi đã ngừng ăn. Và rồi ông hoảng sợ; sau một thời gian, ông cứ hoảng hốt hỏi. Nhưng tôi vẫn ổn. Tôi tiếp tục làm tất cả công việc của chùa và giúp ông ghi chép lại những gì ông nói vào máy ghi âm. Không có gì xảy ra với tôi. Và tôi không hề cảm thấy yếu ớt; tôi không hề cảm thấy đau bệnh; tôi không hề cảm thấy thèm món ăn nào, mặc dù tôi phải nấu cho họ và đồ ăn lúc nào cũng bày ra trước mắt tôi. Nhưng tôi không hề cảm thấy đói, không hề cảm thấy thèm ăn. Tôi chỉ cảm thấy như mình không tồn tại trên thế giới này và tôi đang đi trên chín tầng mây. Mọi thứ thật nhẹ nhàng, vô cùng nhẹ nhàng; nên không thể không vui được. Nhưng sau đó tôi bắt đầu ăn lại và bữa đầu tiên ăn giống như rơm, cỏ khô hay gì đó. Ăn thấy không giống như đồ ăn. Và thậm chí tôi có thể tiếp tục mãi mãi, tại vì chẳng có chuyện gì xảy ra với tôi hết; tôi đã sống bằng không khí rất lâu, mà không có chuyện gì xảy ra. Nhưng cuối cùng tôi đã bỏ cuộc. Chỉ là chán – không có gì nhiều khiến tôi hứng thú tiếp tục phương pháp sống bằng không khí.

Bây giờ quý vị cũng có thể uống nước; quý vị sống bằng nước. Hoặc sống bằng trái cây – không cần lúc nào cũng phải sống bằng không khí. Và quý vị có thể làm vậy; quý vị cũng có thể nhịn ăn. Nhưng quý vị phải chuẩn bị tinh thần. Quý vị có thể trở nên rất yếu. Khi tôi sống bằng không khí, hay thậm chí khi tôi quay lại ngày ăn một bữa, hoặc trước đó, tôi chưa bao giờ cảm thấy vấn đề gì. Tôi sống, nhưng cảm thấy như mình không có cơ thể. Tôi bước đi nhưng có cảm giác như không có chân. Tôi nói chuyện nhưng dường như tôi không có miệng để nói. Đó chỉ là một tình trạng rất buồn cười; khó miêu tả. Những ngày đó tôi không ăn bất cứ gì mà cảm thấy ổn. Sau đó, vị Trụ trì lại xuất hiện và tôi nghĩ: “Ồ, chắc là vậy rồi. Chắc là Thầy cần đồ ăn để tiết kiệm nên không muốn mình tiếp tục ăn. Cho nên thầy chọc mình như vậy để mình thấy khó chịu và không muốn làm ni cô nữa. Rồi sau đó ông sẽ thay thế mình bằng vị tăng mà ông đưa đến đây”.

Cho nên năm vị tu khổ hạnh cực đoan mà cùng tu với Đức Phật, lúc đó họ cũng đang tu khổ hạnh cực đoan, như mỗi ngày chỉ ăn một ít hạt mè và chỉ uống chút nước, ngày nào cũng như vậy. Và lúc đầu, họ coi thường Đức Phật vì cho rằng Ngài quá yếu đuối, Ngài cứ bỏ giữa chừng như vậy, Ngài không tốt. Nhưng Đức Phật đã chuyển sang một phương pháp khác và Ngài đã thành công trở thành Phật. Và năm người còn lại vẫn bám víu vào lối tu khổ hạnh này, tin rằng đó là con đường đến khai ngộ, đó là con đường giải thoát. Điều đó không đúng, không đúng chút nào. Ngay cả khi quý vị không ăn gì, quý vị cũng có thể không đạt được khai ngộ. Quý vị phải có Minh Sư rồi tu một thời gian cho đến khi có thể tự mình tu. Rồi Minh Sư không cần phải trông chừng quý vị.

Và năm người ở lại tu khổ hạnh không đạt được sự khai ngộ nào cả; chỉ ngày càng thất vọng, ngày càng sụt cân, mất ý chí để tiếp tục và họ rất khổ sở. Vì vậy, điều tôi muốn nói là làm một người tu khổ hạnh không đưa quý vị đến quả vị Phật, không đem lại cho quý vị sự khai ngộ. Chỉ sau khi Đức Phật nói chuyện với năm người – giải thích cho họ, giảng giải cho họ kinh sách trong tôn giáo của họ – rồi sau đó có lẽ Đức Phật đã truyền Tâm Ấn cho họ ngay tại đó. Vì vậy, họ đã trở nên khai ngộ rất nhiều. Thành ra họ rất biết ơn Đức Phật. Tất cả những đệ tử tốt đều biết ơn Minh Sư, vì các Ngài thực sự mang lại cho họ sự giải thoát.

Quý vị thấy đó, chỉ là sau khi Đức Phật dạy năm vị tu khổ hạnh này và truyền dạy pháp môn cho họ, thì họ cũng trở nên khai ngộ và theo Đức Phật. Bằng không, Phật nói thôi thì chưa đủ. Ngài phải truyền một phần huyết mạch [tâm linh], Năng Lượng của Ngài cho năm người đó. Dĩ nhiên, càng có nhiều người Tâm Ấn trong sự Hiện diện của Đức Phật, thì vị Minh Sư sẽ càng phải lãnh nhiều nghiệp. Và một số Minh Sư chết vì điều đó. Một số chết ngay tại chỗ nếu có đệ tử quá xấu trà trộn vào đó hoặc nếu có quá nhiều người. Nhưng còn tùy. Một số người đã có lòng thành tâm linh rất vững chắc. Rồi có khi họ tình cờ gặp Minh Sư, chỉ cần một ánh nhìn của Minh Sư là họ sẽ chết trong bình an và lên Thiên Đàng thay vì xuống địa ngục hoặc nơi nào đó đẳng cấp thấp mà họ lẽ ra phải đến. Bởi vì Minh Sư có Lực Lượng to lớn và có thể gia trì bất cứ ai Ngài muốn.

Photo Caption: Có Lẽ Mỏng Manh, Nhưng Vẫn Sáng Ngời, Ngọn Hải Đăng Của Tình Thương.

Tải ảnh xuống   

Xem thêm
Tất cả các phần  (9/10)
1
2024-07-23
6605 Lượt Xem
2
2024-07-24
5001 Lượt Xem
3
2024-07-25
4925 Lượt Xem
4
2024-07-26
4306 Lượt Xem
5
2024-07-27
4179 Lượt Xem
6
2024-07-28
3817 Lượt Xem
7
2024-07-29
3853 Lượt Xem
8
2024-07-30
3768 Lượt Xem
9
2024-07-31
3870 Lượt Xem
10
2024-08-01
3946 Lượt Xem
Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android