Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Sống Một Đời Viên Mãn, Phần 6/6

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Và nhân tiện tôi hỏi: “Làm sao cô ấy biết được tôi? Cô ấy là ai?”, trong lúc chúng tôi đang đi ra ngoài. Suzie nói: “Ồ, cô ấy cứ hỏi con hoài. Cô ấy nói lẽ ra cô ấy đi tham dự buổi giảng của Sư Phụ ở Đại học Chulalongkorn nhưng không đến được, rồi sau đó cô ấy chỉ đọc sách của Ngài thôi”. Tôi nói: “Làm sao đọc sách của tôi mà nhận ra được tôi như thế này?” Lúc đó tôi mặc toàn đồ đen. Cô ấy nói: “Ồ dạ, dạ, mọi người đều nhận ra Sư Phụ”. Thật không thể tin được. Biết không, chỉ là sách biếu thôi. Tôi trông khác, nhưng họ nhận ra tôi. Không biết sao. […]

Bây giờ tôi còn buồn ngủ hơn nữa. Tôi đang ở trong tình trạng còn tệ hơn lúc ở trên máy bay. Ngay sau khi tôi tiễn Công Nương [Hoàng gia] đi, tôi nói với một thị giả khác: “Ồ bây giờ, ổn rồi. Chúng ta hãy ngồi đây một lát. Tôi điền mấy giấy tờ rồi chúng ta từ từ đi ra xe, và rồi ít ra tôi có thể ngủ trong xe”. Rồi bỗng nhiên tôi hỏi cô ấy điều gì đó và cô ấy nói: “Thưa Sư Phụ, Ngài có muốn đi ăn trưa với con không?” Cô ấy mời tôi đi ăn trưa, nhưng tôi trả tiền, tôi kể rồi. […] Hôm đó tôi không muốn ăn, vì lúc đó tôi buồn ngủ quá, nhưng vì cô ấy quá tử tế nên tôi cảm thấy buộc phải [nhận] lời mời của cô ấy. Nên chúng tôi bước vô rồi nói chuyện nữa. Và có một bất ngờ khác cho quý vị. Tiếp tục. Cho nên do đó mà tôi biết về kỳ bế quan của quý vị ở đây, và do đó mà một giấc mơ khác lại tan vỡ ngay lúc này.

Tại vì tôi tưởng rằng bây giờ sau bữa trưa thì không còn gì để làm nữa. Tôi sẽ ngủ trên xe rồi về thẳng nhà và ngủ, vì tôi cảm thấy thật sự, vô cùng kiệt sức do tôi đã làm rất nhiều việc mấy ngày qua. Tôi cảm thấy mình không thể nhấc nổi chân để đi nữa. Nhưng rồi đúng lúc tôi đang định ngủ trong xe thì cô ấy lại nói: “Ồ, thưa Sư Phụ, họ đang có bế quan. Ngay cạnh đây”. Rồi tôi thầm nghĩ: “Ôi trời!” Không thể nào. Không như vầy. Thế là tôi không (ngủ) được vì tôi đang ở đây rồi. Vì quý vị đang cùng nhau ở đây, và đang bế quan, rồi hôm nay là Ngày Lễ Mẹ và sinh nhật của Nữ hoàng và gì nữa, nên không thể không ghé qua vì tôi đã ở trong thành phố rồi. Không viện cớ gì được cả. Nên cuối cùng tôi nói: “Ồ, được thôi”.

Sau đó tôi phải bảo anh ấy “bay” về nhà tôi để lấy thiết bị quay phim, tại vì anh ấy ở đó chỉ để đón tôi và không mang theo (thiết bị) quay phim nào, không có gì cả. Không có thiết bị, không có mi-crô. Nhưng tôi bảo Suzie đuổi theo anh đưa một chút thức ăn (thuần chay) cho anh ấy để anh có thể ăn trong xe. Tại vì thực ra anh ấy cũng được mời đi ăn. Nên chúng tôi đã gọi đồ ăn cho bốn người mà vì thời gian eo hẹp, anh ấy phải “bay” về nhà, thế là chúng tôi phải ăn phần bốn người. Điều đó khiến tôi càng buồn ngủ hơn vì đồ ăn rất ngon. Vậy nên quý vị biết tôi đã phải nỗ lực biết bao nhiêu mới có thể đến đây ngồi nói chuyện với quý vị cho tới bây giờ. Ban đầu, tôi nói với họ: “Được. Tôi chỉ vô chào thôi rồi sayonara (tạm biệt)”. Nhưng không thể. Vì mong muốn của quý vị khiến tôi tỉnh táo và nói chuyện. Ước muốn của quý vị được gặp tôi lâu, thương tôi lâu. Lâu thật lâu. Thương tôi thật lâu. Nếu quý vị thương tôi lâu, thì tôi sẽ sống yểu.

Có một bất ngờ khác cho quý vị, nói rồi mà. Vậy chúng ta hãy quay trở lại Central Plaza. Sau bữa ăn (thuần chay) thịnh soạn … Tôi không ngờ mình có thể ăn nhiều đến vậy vì tôi đã quá mệt và không nghĩ đến đồ ăn. Nhưng khi đồ ăn (thuần chay) đến, mọi người đều ăn uống như điên xung quanh vì đó là Ngày Lễ Mẹ; nên tất cả cha, mẹ, và con cái đều có mặt ở đó để ăn, ngon, ngon, ngon. Nên khi nhìn thấy mấy cảnh này, tôi cũng cảm thấy muốn ăn như vậy. Đó là một bữa trưa rất ngon và thịnh soạn. Ổn không? Không quá nhanh cho họ chứ? (Dạ ổn. Ổn ạ.) Rồi sau đó tôi nghĩ: “Trời ơi. Mình phải đến buổi cộng tu. Không biết có đi nổi không”. Họ đề nghị: “Thưa Sư Phụ. Thôi khỏi ạ. Sư Phụ cứ về nhà ngủ và hủy đến buổi cộng tu”. Nhưng tôi cảm thấy áy náy. Tôi nói: “Vì đã ở đây rồi thì ít ra tôi cũng nên tới đó ngủ với họ, trong cả nhóm”. Vậy là tôi đến.

Nhưng trước đó, tôi nghĩ: “Trời ơi, không biết mình có làm nổi không. Ờ, để vô phòng vệ sinh đã”. Tôi đi vô vảy nước lên mặt cho tỉnh táo, rồi trang điểm, tô son này nọ và có lẽ cảm thấy tỉnh táo hơn. Nhưng đây là điều bất ngờ. Trước đó, tôi muốn vô nhà vệ sinh ngồi một lúc lâu, chỉ để nghỉ ngơi một chút. Nhưng không có cơ hội. Vừa bước vô nhà vệ sinh đã có một quý cô giật mình và nhìn tôi như thế này. Rồi ngay khi tôi bước vào buồng [vệ sinh], tôi nghe thấy cô ấy nói chuyện với Suzie ở bên ngoài. Nói liên hồi… Không thể, có thể, có thể. Này. Phải, phải, phải. Cảm ơn. Toàn tiếng Thái.

Nghe vậy, tôi tự nhủ: “Ồ, Suzie, ai cô ấy cũng biết, bất cứ đâu! Ở chỗ như thế mà cũng phải nói chuyện. Tôi nghĩ như vậy. Nhưng sau đó tôi nghe thấy một từ: “Sư Phụ, Sư Phụ Thanh Hải”. Rồi tôi nghe Suzie nói: ค่ะ ค่ะ ค่ะ. (Đúng, đúng, đúng.)” Thế là tôi giật mình trong nhà vệ sinh. Nên dù chỉ là giấc mơ nhỏ nhất tôi cũng không có được. Tôi phải đi ra, vì nếu ở lại đó thì họ sẽ ค่ะ ค่ะ (phải, phải) hoài và chờ tôi, chắc chắn là vậy. Họ sẽ không rời đi. Cho nên tôi bước ra. Và Suzie liền giới thiệu: “Ồ, thưa Sư Phụ, cô này…”, nhưng tôi cầm tay cô ấy rồi đi ra khỏi cửa. Nhưng rồi cô ấy vẫn nhất quyết đòi nói chuyện. Cô ấy nói: “Ồ, cô ấy hỏi con có phải Ngài là A-nậu-đa-la Tam-miệu Tam-bồ-đề Thanh Hải không. Con nói: ‘Phải’”. Nhưng rồi tại vì cô đó đã nghe thấy rồi, nên tôi phải quay lại nói “Chào”, rồi “bay” nhanh. Nếu không thì chúng tôi sẽ nói chuyện trong nhà vệ sinh ít nhất nửa tiếng hoặc hai mươi phút nữa, không biết nữa.

Và nhân tiện tôi hỏi: “Làm sao cô ấy biết được tôi? Cô ấy là ai?”, trong lúc chúng tôi đang đi ra ngoài. Suzie nói: “Ồ, cô ấy cứ hỏi con hoài. Cô ấy nói lẽ ra cô ấy đi tham dự buổi giảng của Sư Phụ ở Đại học Chulalongkorn nhưng không đến được, rồi sau đó cô ấy chỉ đọc sách của Ngài thôi”. Tôi nói: “Làm sao đọc sách của tôi mà nhận ra được tôi như thế này?” Lúc đó tôi mặc toàn đồ đen. Cô ấy nói: “Ồ dạ, dạ, mọi người đều nhận ra Sư Phụ”. Thật không thể tin được. Biết không, chỉ là sách biếu thôi. Tôi trông khác, nhưng họ nhận ra tôi. Không biết sao. Hầu như tôi đi tới đâu, nhiều khi mọi người đều giật mình hoặc nhìn chằm chằm vào tôi. Và họ chỉ tay với nhau. Hình như tôi ở trong ánh mắt của công chúng mọi lúc, mọi nơi.

Quý vị thấy đó. Rồi trong xe, tôi nói với Suzie: “Ồ, trước đây tôi bắt đầu mặc mấy đồ này và trang điểm, đội nón này kia, để khi tôi ra ngoài mọi người không nhận ra tôi. Nhưng chắc bây giờ tôi phải mặc áo cà sa và không trang điểm nữa để mọi người không nhận ra tôi”. Nhưng như vậy thì sẽ trở lại (từ đầu) ABC lần nữa. Tôi nghĩ mọi người sẽ nhận ra tôi theo cách khác vì họ sẽ nhìn chăm chú hơn. Tại vì nó rất đặc biệt ở các quốc gia khác. Vì tôi luôn luôn du hành. Tôi không thể chịu nổi ánh mắt chằm chằm của công chúng quá nhiều. Ôi, nhiều khi thật sự rất khó chịu. Có thể ở Thái Lan người ta không nhìn chằm chằm nhiều vào một ni cô, nhưng ở các nước khác thì có. Và họ lục khám người mình vì mình trông quá khác biệt.

Được rồi. Tôi nghĩ bây giờ đủ rồi. Tôi đã nói bao lâu rồi? Một tiếng? (Dạ hơn một tiếng.) Mới một tiếng thôi à? (Họ nói hơn một tiếng đồng hồ.) Tính luôn thông dịch hả? Vậy đâu có nhiều. Chỉ nửa tiếng thôi. Bốn mươi phút. Thế là đủ rồi. (Anh ấy nói 40 tiếng, chứ không phải 40 phút.) Ờ, ờ, ờ. Giống như lần trước chúng tôi tổ chức triển lãm ở Singapore, chiếc vòng tay kim cương có giá một triệu [Mỹ kim]. Họ nói: “Nó có giá 1.000 Mỹ kim”. Tôi nói: “Tôi sẽ mua ngay”. Một triệu Mỹ kim, nhưng đây là đọc sai. Hay là như lần trước đồng tu chúng ta sang Campuchia, chỉ có 2.000 người đến. Tôi nói với nhà báo là 2.000. Mà họ in 20.000. (Trời ơi.) Ôi chao! Phát hoảng. Tốt, thôi được rồi. Vậy chúng ta hãy thiền một lát. Sau đó tôi sẽ âm thầm rời đi, được chứ? Và đi tắm này nọ. Cảm ơn quý vị. Được rồi, cảm ơn bác sĩ.

Photo Caption: Ồ, Bầu Trời Là Đỉnh Cao Của Chúng Em

Tải ảnh xuống   

Xem thêm
Tất cả các phần  (6/6)
1
2024-03-16
4020 Lượt Xem
2
2024-03-17
3149 Lượt Xem
3
2024-03-18
3139 Lượt Xem
4
2024-03-19
2853 Lượt Xem
5
2024-03-20
2608 Lượt Xem
6
2024-03-21
2547 Lượt Xem
Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android