Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Sự Hy Sinh Của Sư Phụ Vì Tình Thương, Phần 10/10

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Thành ra đâu phải muốn mang xuống đây bao nhiêu Lực lượng thì mang đâu. Mà phải bao bọc nó lại, dùng Ánh Sáng để trùm lại. Giống như quý vị bỏ đồ trong cái túi, mấy thứ dễ vỡ bỏ vô túi. Đâu thể nào để nó y nguyên mà không bao bọc. Mọi người sẽ bị điện giật chết nữa, hay là bị cháy khô vì điện năng. Còn Lực lượng Thượng Đế thì hàng ức ức tỷ tỷ ngàn lần mạnh hơn vậy nữa, dĩ nhiên rồi. Cho nên phải có Ánh Sáng bảo vệ Lực lượng này. Cầu vồng là những màu sắc của các Ánh Sáng khác nhau.

(Con muốn chia sẻ những thể nghiệm [nội tại] của con trong mấy ngày thiền hôm nay với Sư Phụ. Có ba vấn đề. Vấn đề thứ nhất là Cổng Thiên Đàng. Vấn đề thứ hai nữa là Lực Lượng mà Sư Phụ mang xuống dưới đây. Và thứ ba nữa là đến Lực Lượng của Sư Phụ. […] Dạ khi mà con đi vào cái cổng của cái Cây Tâm Linh đấy, Sư Phụ, khi con đi vào trong đấy thì bắt đầu là con nhìn thấy Sư Phụ. Hào Quang của Sư Phụ tất cả đều là màu trắng. Con nhìn thấy tóc Sư Phụ màu vàng, tóc rất là đẹp như ở trong tranh họa, Sư Phụ. […] Và sau đó con nhìn thấy ở Cây Tâm Linh đấy, thì đầu tiên lúc mình vào mình cảm thấy nó nhỏ, nhưng mà khi vào đấy thì nó rất là rộng và nó rất là sáng. […] Và cái thứ hai nữa là khi mà con ngồi thiền, con nhìn thấy Sư Phụ mang lực lượng ở bên trên kia xuống. […] Sư Phụ dùng Hào Quang như cầu vồng bao bọc nó lại. Hào Quang bao bọc nó lại mang xuống đây, nhưng mà ở bên trong cái Lực lượng đấy nó như là bão Mặt Trời, Sư Phụ. Nó mạnh như bão Mặt Trời. […] Dạ nếu như mà không có Sư Phụ bao bọc cái Lực Lượng đấy thì mang xuống Địa Cầu, thì chúng con có thể bị thiêu cháy. […] Xong rồi con nhìn ngay bên cạnh Sư Phụ. Bên cạnh Sư Phụ thì có một Từ Trường thật là tinh khiết, nghĩa là rất là trong sạch bao bọc Sư Phụ. Lúc đấy thì con cảm thấy rằng nếu như mà chỉ cần có một cái từ trường nhỏ nào đó sẽ làm ảnh hưởng đến Sư Phụ. […])

Mấy người Trung Quốc, người Đài Loan (Formosa), tôi bảo quý vị học tiếng Anh mà. Không phải sao? Không thể lúc nào cũng có đầy đủ thiết bị thông dịch. Chắc mình phải làm gì đó. Ít ra mấy người hiểu tiếng Anh thì đã biết rồi. Và nếu quý vị hiểu tiếng Hoa nữa, thì hãy thuật lại cho mấy người bạn Hoa của mình sau. Bởi vì dịch sang tiếng Hoa, rồi tiếng Đại Hàn, rồi... mất quá nhiều thời gian. Hay là quý vị muốn chạy lên lầu nghe thông dịch lần nữa? Còn ai nữa không?

Cái này mới gọi là thiền thật sự đó, vì nếu quý vị không thiền tối thiểu tới cường độ này thì chỉ uổng phí thời gian của quý vị ở đây thôi. Rồi chỉ nhìn tôi hoặc coi tôi la mắng ai, la rầy ai hay gì đó. Hiểu không? (Dạ hiểu.) Chỉ lãng phí thời gian của quý vị thôi. Quý vị không biết được cái thật. Bởi vậy tôi mới nói: “Đừng có hỏi vớ vẩn”. Đừng lãng phí thời gian và năng lượng của người khác – phải tập trung vào bên trong để tìm cái thật, tìm Chân Tánh, để nâng cao đẳng cấp tâm linh của mình và thanh tịnh hóa từ trường của mình. Bởi vì nếu quý vị cứ hỏi vớ vẩn hay là đóng kịch hoặc muốn được chú ý ở đây, thì quý vị chỉ lãng phí thời gian của mình, thời gian của người khác và thời gian của tôi nữa. Nhưng không ai hiểu. Vấn đề đó tôi nói hoài mà vẫn thấy như không có kết quả.

Rồi, còn câu hỏi nào nữa trước khi tôi đi không? Không hả? Tới đây, đừng có theo đuổi bạn trai, bạn gái nha. Phải ráng thiền, chỉ mấy ngày thôi, thời gian trôi qua nhanh lắm. Tôi ráng làm cho quý vị vui, kể truyện cười này kia, để có cớ ở bên cạnh quý vị, để quý vị được thấy tôi, nhìn mắt, vui hưởng những gì tôi cống hiến cho quý vị. Nhưng đó không phải là điểm chính, không phải điểm chính. Không phải những truyện vui; không phải những gì tôi nói. Mà là một cái gì đằng sau đó. Thôi, nếu quý vị không có câu hỏi nữa thì chúng ta đi thiền nha. Sao cô khóc vậy? (Dạ không ạ.) Không? Thấy giống vậy. Không khóc nha, được rồi, tốt. (Dạ không.) Không. Tốt, vậy tốt. Sao anh mập quá vậy? Bà xã cũng vậy. Cả hai đều phát tài, phát lộc hả? Mọi người ổn hả? Tất cả những gì tôi làm đều là vì quý vị. Hiểu không? Bất cứ gì. Ngay cả kể truyện cười cũng là để ở bên quý vị, làm quý vị thoải mái một chút, để quý vị thiền tốt hơn. Được rồi ha. Bây giờ tất cả quý vị biết rồi. Có yêu cầu gì đặc biệt không? Sao nó kêu lớn vậy? Vậy là lát nữa phải “thương láng giềng” gấp đôi. Khi ông ta đi ra và la lối nữa.

Quý vị ăn ngon không? (Dạ ngon.) Ngủ ngon không? (Dạ ngon.) Cả ngày, cả đêm hả. Lần đầu mình gặp nhau là hồi nào nhỉ? Tôi quên rồi. (Dạ năm 2000 ở Đại Hàn.) Ở Đại Hàn. (Dạ.) Lúc đó anh làm gì ở đó? (Con hỏi một câu ngu muội.) Hồi đó tóc anh ngắn hơn, phải không? (Dạ phải.) Sao bây giờ để dài vậy, lười cắt hả? (Dạ vợ con yêu cầu.) Ồ, bà xã. Ờ, ờ, tôi biết mà. Sao bà xã lại yêu cầu anh để tóc dài? (Dạ con không biết.) Để có thêm lực gia trì hay sao? (Dạ chắc vậy.) Được, được rồi. Kệ nó. Khi cái mi-crô đến, thì anh ấy nói xong rồi. Bởi vậy tôi hầu như không nhận ra anh. Lập gia đình rồi thì cái gì cũng thay đổi. Bởi vậy anh kia mới không lấy vợ, không muốn thay đổi. Anh ấy muốn tiếp tục “sợ” và vui vẻ. Có bao nhiêu người Đài Loan (Formosa), giơ tay lên xem? Tốt. Bao nhiêu người Âu Lạc (Việt Nam), giơ tay lên? Tốt. Bao nhiêu người không phải Âu Lạc (Việt Nam), giơ tay lên? Mấy người Đài Loan (Formosa) kia thì sao, họ nghĩ họ là người Âu Lạc (Việt Nam) hả?

Được rồi, nghe đây. Từ lúc bắt đầu bế quan, tôi có nói với quý vị là lần này chúng ta có rất nhiều Lực lượng ở đây. Cho nên hãy ráng tận hưởng, và thiền nhiều hơn nữa. Tôi có bảo họ chiếu lại mấy cuốn băng đó cho quý vị xem, nhưng không biết quý vị có nghe không. (Dạ. Chúng con có nghe.) Thật vậy đó, bây giờ có người làm chứng kìa. Ai có thể nghiệm bên trong tương tự như vậy? Cô hả? Tốt. Lần trước, cô hỏi thêm những danh hiệu của các cảnh giới tâm linh, tôi đem quyển nhật ký ra, nhưng cô đi rồi... Nhưng tôi có nói cho họ biết. Họ có thể nói lại cho cô nghe. Dĩ nhiên là có rất nhiều danh hiệu, nhưng tôi chỉ chọn mấy danh hiệu quan trọng cho chúng ta thôi. Tôi có định nói thêm gì không nhỉ? Không há? Rồi. Bao nhiêu người Âu Lạc (Việt Nam), nói lại coi? Chà, nhiều thật. Quý vị sắp về rồi hả? (Dạ ngày 31.) Ngày 31. Còn người Đài Loan (Formosa), khi nào về? Cả Đài Loan (Formosa) và Trung Quốc. Về ngày 31 hả? (Dạ 31.) Rồi. Bao nhiêu người ở lại sau ngày 31? Ồ, chao ơi, Mấy người này muốn làm gì đây? Ngủ qua đêm hả? Dựng lều hả? Được, hoan nghênh. Quý vị muốn ở bao lâu cũng được. Hiện giờ, mình không có nhiều người. Có lẽ vài người nữa sẽ đến.

Tôi đang nghĩ là... Hồi nãy tôi đang nghĩ là... có lẽ mỗi cuối tuần mình có thể cộng tu ở đây, nếu có ai muốn đến. Và nếu tôi còn ở đây thì tôi sẽ tới gặp quý vị. Cuối tuần nhưng không biết khi nào. Không biết cuối tuần hay là không phải cuối tuần. Vậy, quý vị cầu “trúng số” đi nha. Không chắc tôi có đến được không. Nhưng nếu tôi còn đây, nếu đến được thì tôi đến. Sau ngày 31 rồi ở tới chừng nào? Ở luôn hả? Như là... Nhiều người hả? Ở tới chừng nào? Tháng Chín? (Dạ ngày 9.) Ngày 2, 3, 4, 5, 9 tháng Chín? (Dạ. Cho đến tuần lễ cuối.) (Bảy.) Bảy. (Bốn.) Bốn. (Ba.) Ba. (Hai.) Hai. (Một.) Bảy, sáu, chín. Tuyệt. Hoan nghênh. (Dạ ngày mười hai.) Tôi không biết phải làm sao, tôi định gặp nhóm đặc biệt mà thấy ai cũng quá đặc biệt, không biết nhóm nào nữa. Thành ra lần nào tôi cũng tóm mấy người phương Tây thôi, vì họ là nhóm nhỏ, ít người nhất và luôn luôn hiểu tiếng Anh, và cho họ ăn rất dễ dàng. Cái gì họ cũng ăn. Thật vậy, phải không? (Dạ.)

Hay là mình ra vườn thiền với nhau vậy. Có yêu cầu đặc biệt gì không, như là tôi phải đặc biệt gặp quý vị? Mấy người Âu Lạc (Việt Nam) này là từ Âu Lạc (Việt Nam) đến hay là...? (Một số đến từ Hawaii, Sư Phụ.) Hawaii. Được rồi. Đa số là từ bên Mỹ qua ha. Người Mỹ hả? Quý vị là người Mỹ. Trông cô giống như người Mỹ. Cái mũi như vậy nè, giống Mỹ quá chừng. Đôi mắt trông cũng rất giống Mỹ. Thôi nha. Tôi không biết làm gì khác nữa. Có chương trình gì không? Ít ra tất cả quý vị cũng thấy tôi rồi. Vui không? (Dạ vui!) Tốt. Vậy thì... mình đi thiền. (Dạ.) Dù có gặp từng nhóm, mình cũng chỉ nói, nói, rồi ăn, ăn thôi. Đâu có gì đặc biệt. Hướng nội thì tốt hơn. Ăn uống bên trong, trong Thiên Đàng. Thức ăn tâm linh.

Tôi cũng có mấy truyện vui nhưng tôi nghĩ là... Ồ! Truyện này hay nè! Kể quý vị nghe vài truyện nha. Vài truyện rồi mình đi nhé. (Dạ.)

Trong trường học ngày Chủ nhật, họ dạy Thượng Đế tạo ra vạn vật như thế nào, kể cả con người. Bé Billy dường như rất chú tâm, khi họ dạy bé rằng… Có thông dịch không? Thôi kệ. Khi họ nói với bé Ê-va được tạo ra từ xương sườn của A-đam. Mấy ngày sau đó, mẹ bé thấy bé đang nằm như bị bệnh, bèn hỏi: “Billy, con bị sao vậy?” Bé Billy đáp: “Con bị đau ở bên sườn, phía bên ngực. Con nghĩ con sắp có vợ”. Xương sườn. Thật dễ thương.

Truyện này cũng rất dễ thương: “Thư Trẻ Em Gửi Cho Thượng Đế”. Trẻ em viết cho Thượng Đế rất dễ thương. Những mẩu truyện thú vị này thường lưu hành như một cuốn truyện vô danh, nhưng thật ra là trích từ một cuốn sách hay do Stuart Hample và Eric Marshall viết, “Thư Trẻ Em Gửi Cho Thượng Đế”, xuất bản vào năm 1991 và tái bản. Đây là một vài truyện cười về trẻ em gửi thư cho Thượng Đế.

“Thưa Thượng Đế, thay vì để người ta chết rồi phải sinh ra người mới, sao Ngài không giữ những người mà Ngài đang có bây giờ?” Ý kiến hay.

Thư kế tiếp. “Thưa Thượng Đế, có lẽ Cain và Abel sẽ không giết nhau nếu họ có phòng riêng. Mẹ con đã làm vậy cho con và em trai con”. Để chúng đừng có giết nhau.

Thư khác. “Thưa Thượng Đế, nếu Ngài nhìn con ở nhà thờ vào Chủ nhật, con sẽ cho Ngài xem đôi giày mới của con”.

“Thưa Thượng Đế, thương mọi người trên cả thế giới này chắc là khó lắm. Gia đình con chỉ có bốn người mà con đã thấy khó rồi”. Tưởng tượng tôi có gia đình này, há?

“Thưa Thượng Đế, Ngài thật sự vô hình hay chỉ là trò tinh nghịch?” Như ảo thuật.

“Thưa Thượng Đế, Ngài muốn con hươu cao cổ như vậy hay chỉ là lỡ tay?” Dễ thương quá.

“Thưa Thượng Đế, con đi đám cưới, thấy họ hôn nhau ngay trong nhà thờ. Như vậy có sao không?” Họ làm vậy đó.

“Thưa Thượng Đế, có phải Ngài thật sự muốn nói: ‘Hãy làm cho người khác như họ làm cho mình không’? Bởi vì nếu Ngài nói vậy thì con sẽ đập thằng em con một trận nên thân”. Vậy nghĩa là sao? (Thằng em đánh cậu bé trước ạ.) Ồ, hiểu rồi. (Vậy nên bây giờ cậu bé sẽ trả đũa.) À. “Vậy thì con sẽ đập thằng em con một trận nên thân”. Như vậy nghĩa là đánh nhiều hay gì? (Dạ, cậu bé sẽ đập đứa em.) À. Ăn miếng trả miếng. (Dạ.)

“Thưa Thượng Đế, cảm ơn Ngài ban cho con đứa em trai. Nhưng con cầu xin Ngài cho con chú chó con cơ mà”. Ồ, chắc Thượng Đế không hiểu tiếng Anh hoặc là hiểu lầm.

“Thưa Thượng Đế, thỉnh thoảng con nghĩ đến Ngài, ngay cả khi con không cầu nguyện”. Dễ thương.

“Thưa Thượng Đế, con tưởng màu cam không hợp với màu tím cho tới khi hôm thứ Ba, con thấy Ngài làm mặt trời lặn. Tuyệt quá!” Dễ thương hả? (Dạ.)

Thôi, xong rồi nhé. Nhiều lắm, nhưng mình phải đi thiền. (Dạ.) Quý vị ra ngoài thiền hay là đi ngủ nếu muốn, hoặc thiền ngủ. Ngủ ngồi. Ngủ nằm, sao cũng được. Tôi thành thật hơn. Khi nào ngủ là tôi nằm xuống. Chứ không có ngồi như quý vị, tôi không làm vậy được. Mấy người có tài ngồi ngủ. Thật vậy. Tôi có mang điện thoại không vậy? (Dạ có, ngay đó ạ.) Đâu? (Dạ ở đó.) Ờ Cảm ơn nhiều.

Thể nghiệm của cô đó tuyệt vời ha. (Dạ.) Quý vị ước gì có thể nghiệm như vậy, hả? (Dạ.) Cô ấy diễn đạt bằng tiếng Âu Lạc (tiếng Việt), nó hay hơn. Dịch sang tiếng Anh không đủ để mà giải thích trọn vẹn. Thật sự là vậy. Đúng là, như tôi đã nói, bây giờ tôi nhạy cảm hơn. Sự nhạy cảm khác với trước đây nhiều lắm. Đó là một sự gia trì, nhưng cũng không phải là gia trì. Vì nó đau đớn hơn. Nhưng không sao. Thà đau mà có thêm gia trì, thêm lực lượng, còn hơn là sống bình an mà chẳng có gì cả. Tôi sẽ không đổi lấy bất cứ gì khác. Tôi sẽ chọn đau đớn, bất cứ gì, để mà tiếp tục mang Lực lượng xuống.

Thể nghiệm của cô ấy là có thật. Bởi vì kỳ trước tôi có nói, ngay cả những vị hộ pháp (vũ trụ), họ cũng phải cẩn thận xem cho được bao nhiêu Lực lượng mà họ nhỏ giọt vào thế giới này. Dù chỉ một chút xíu công việc thường lệ, họ cũng phải cẩn thận, không thì họ cũng có thể phá hủy thế giới nữa. Thành ra đâu phải muốn mang xuống đây bao nhiêu Lực lượng thì mang đâu. Mà phải bao bọc nó lại, dùng Ánh Sáng để trùm lại. Giống như quý vị bỏ đồ trong cái túi, mấy thứ dễ vỡ bỏ vô túi. Hay là thuốc nổ mạnh quá, mình phải gói lại, bỏ vào hộp sắt hay gì đó. Như vậy đó. Rồi phân phát từ từ, không thì thế giới có thể nổ tung, rồi cái gì cũng có thể bị phá hủy hết. Là vậy đó. Như là điện thì hữu ích nhưng mình đâu có đùa giỡn với nó được. Phải phân phát ra để dùng – đèn sáng ở đây, máy lạnh đằng kia, mi-crô chỗ này, đèn chỗ kia. Đâu thể nào để nó y nguyên mà không bao bọc. Mọi người sẽ bị điện giật chết nữa, hay là bị cháy khô vì điện năng. Còn Lực lượng Thượng Đế thì hàng ức ức tỷ tỷ ngàn lần mạnh hơn vậy nữa, dĩ nhiên rồi. Cho nên phải có Ánh Sáng bảo vệ Lực lượng này. Cầu vồng là những màu sắc của các Ánh Sáng khác nhau.

Con người có những màu sắc ánh sáng khác nhau. Có khi giống như cầu vồng – có nhiều lớp, nếu quý vị tu hành, thì dĩ nhiên [có]. Nếu như mắt mình nhìn không thấu suốt thì chỉ thấy một màu thôi. Chẳng hạn như một người có nhiều lớp màu sắc khác nhau, – màu hồng, màu vàng, màu vàng kim... những màu của cầu vồng. Nhưng nếu mắt mình mù hoặc là nửa mù, thì chỉ thấy một màu thôi. Có lẽ thấy màu trắng hay là thấy màu hồng thôi. Cũng là tôi thôi, nhưng mấy năm trước, tôi gặp vài người, như là anh chàng ở Công quốc Monaco, anh ấy quá thuần khiết. Anh ấy thấy tôi mà chỉ thấy màu trắng, cầu vồng màu trắng. Nhiều khi thấy tôi đi vào, anh ấy quỳ xuống. Kiểu như… Hết sức khiêm nhường. Còn một người nữa mà tôi biết, đó là một phi công. Anh ấy thấy tôi màu hồng, màu hồng, màu tình thương. Rồi một người nữa thấy tôi màu vàng kim. Cho nên cũng là tôi thôi, nhưng mà mỗi người chỉ thấy tôi có một màu. Thành ra gom lại với nhau thì có nhiều màu hơn mà họ không thấy.

Ồ, xin lỗi. Ờ, đầy Lực lượng như vậy mà vẫn không trị được cái bệnh ho. Không ai tin được. Vậy cũng tốt. Quý vị thấy tùy theo khả năng của mình. Nếu khả năng thấp mà thấy nhiều hơn thì cũng sẽ rất là khó chịu. Hiểu không? (Dạ hiểu.) Giống như em bé, mấy thứ quý vị thích, nó đâu ăn được nhiều. Nó ăn mấy đồ dinh dưỡng mềm, nhẹ.

Thôi, lát gặp quý vị nha. Khi quý vị đi thiền, tôi sẽ đến với quý vị. (Dạ cảm ơn Sư Phụ.) Tôi sẽ thiền chung với quý vị. Có lẽ bây giờ chúng ta niệm Năm Hồng Danh cho mấy người mới đến (Dạ.) trước khi mình ra ngoài. Tắt hết mọi thứ đi.

Tải ảnh xuống   

Xem thêm
Tất cả các phần  (10/10)
1
2024-01-18
5073 Lượt Xem
2
2024-01-19
4083 Lượt Xem
3
2024-01-20
3777 Lượt Xem
4
2024-01-21
3575 Lượt Xem
5
2024-01-22
3608 Lượt Xem
6
2024-01-23
3568 Lượt Xem
7
2024-01-24
3463 Lượt Xem
8
2024-01-25
3315 Lượt Xem
9
2024-01-26
3284 Lượt Xem
10
2024-01-27
3528 Lượt Xem
Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android