Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Chúng Ta Phải Luôn Biết Ơn Những Gì Mình Có, Phần 2/12

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Vui nhất là khi tôi được ở một mình, ngồi thiền và nghiên cứu sâu vào tận cùng của Vũ Trụ. Điều đó làm tôi vô cùng vui sướng, dễ chịu, khỏe khoắn, hạnh phúc, xinh tươi và tự tại. Phải. Còn cô thì sao? (Cảm ơn Sư Phụ vì tất cả mọi sự.) Không có chi. Cho điều gì? (Dạ quá nhiều, vượt ngoài những gì mà con có thể tưởng tượng. Sư Phụ chịu quá nhiều đau khổ, làm việc quá nhiều cho tất cả mọi người và Vũ trụ.) Không có chi. (Xin cảm ơn Sư Phụ.) Khi mình đau khổ, dường như thời gian trôi rất chậm. Nhưng sau đó, cảm thấy như không có gì nữa. Mình quên nó đi. Rồi vui vẻ trở lại.

Ngon không, quý vị? (Dạ ngon lắm.) Ngon à? Thật hả? Tốt. Còn gì cho quý vị nữa đây? Vì quý vị là “con đầu lòng” ở đây, tôi muốn cưng chiều quý vị một chút. Trông ai cũng đẹp. Thấy ai cũng rất đáng yêu. Tất cả đều trông rất, rất... kiểu người mà tôi thích tiếp đón ở đây. (Xin cảm ơn Sư Phụ.) Tôi cảm thấy như vậy. Thật ra, đợi lát nữa tới khi quý vị mở miệng ra đã. Chưa chắc đâu. Lúc này thì có vẻ tử tế lắm, tốt lắm. Tôi rất thích. Vậy có lẽ cứ ăn bánh (thuần chay) rồi ngậm luôn trong miệng. Hay là lấy viên kẹo (thuần chay) mút hoài, đừng nhả ra. Lúc nào cũng vậy. Mỗi lần có bế quan, thì nhóm đầu tiên luôn luôn dễ chịu. Không biết tại sao. Chắc là mấy người may mắn – có thể đi được liền. Nghĩa là quý vị tốt, nghĩa là quý vị xứng đáng. Quý vị hiểu hết điều tôi nói chứ? (Dạ hiểu.)

Được rồi. Từ đâu tới? Vì chúng ta không có gì làm. Từ đâu? (Dạ Đức-Pháp, gần biên giới.) Anh quốc, tôi biết. Bác sĩ. Còn hành nghề bác sĩ không? (Thưa không.) Thôi rồi hả? (Dạ con nghỉ việc mấy năm rồi.) Về hưu hả? (Dạ về hưu 10 năm rồi.) Vậy bây giờ anh làm gì? (Thỉnh thoảng con làm chút đỉnh. Và thông dịch…) Không, không; tôi không hỏi cái đó. Được rồi. Tốt, tốt. Đằng sau kia. Anh nói gì? (Cộng Hòa Tiệp Khắc.) Cộng Hòa Tiệp Khắc! Ồ, ai cũng xinh gái, bảnh trai như vậy đó. Tôi sẽ đến đó. Tất cả đều là Tiệp Khắc hả? (Dạ.) Có bao nhiêu người? Một, hai, ba, bốn? (Dạ.) Được rồi, tốt lắm! Tốt, tốt, tốt. Nước Đức cũng rất tốt; tôi có thể giới thiệu. Thật ra mấy ông chồng người Đức tốt lắm. Đàn ông Đức rất tử tế – à, cái người mà tôi đã biết.

Không, thật ra hồi ở Thái Lan, tôi gặp vài người qua một đệ tử, rồi họ giới thiệu một ngân hàng cho tôi để gửi một số tiền trong đó. Bởi vì tôi học bài học rồi: nếu không có tên trong ngân hàng, không có thẻ tín dụng, thì mình chẳng là ai cả; muốn đổ xăng cũng không được. Tôi học bài học đó ở bên Mỹ. Kể quý vị nghe rồi. Cho nên, tôi bỏ tiền vào đó, rồi họ giới thiệu mấy người làm việc trong ngân hàng – chỉ là mấy người bạn của một đệ tử ở Thái Lan. Rồi họ cứ nói chuyện về ngân hàng của họ này nọ, và họ nói ông chủ của họ là người Đức. Ông ấy đối xử với vợ vô cùng tốt, vô cùng tử tế, vô cùng lịch sự. Không biết ông ấy tốt như thế nào. Họ cứ nói cuồng nhiệt về ông ấy, về ông chủ đó, vì ông ấy là một người rất tốt, người chồng tốt. Và họ đang tính chuyện lấy chồng Đức, sống chết gì cũng lấy.

Không, chuyện đó lâu lắm rồi, tôi… Thế nên tôi nói với họ: “Ờ, theo kinh nghiệm của tôi, tôi biết chồng Đức rất, rất tốt. Thật không chê vào đâu được”. Nhưng sao mình nói chuyện này? Ôi trời! Một người Đức, người Đức. Không phải anh đâu, không phải. Đừng có hiểu lầm nha. Chuyện gì? (Dạ còn tùy. Đôi khi người Pháp…) Người Pháp cũng tốt hả? (Con đang sống ở… Dạ.) Anh sống ở Pháp hả? (Nhưng con thiền ở Đức, thí dụ vậy.) Tôi không biết người Pháp. Bởi vậy tôi chỉ có thể nói về người mà tôi đã biết. (Cho nên hiện tại, con là người Đức thì tốt hơn.) Anh là người Đức.

Vì lúc ở Thái Lan, chúng tôi đang nói chuyện thì mấy người kia cũng nói chồng Đức rất tốt. Tôi cũng biết một người nữa. Cũng là bác sĩ, bác sĩ người Đức. Thử nghĩ xem, hồi tôi còn trẻ – không nhớ nữa, chưa đến 30 tuổi – tôi biết một gia đình kia. Người chồng làm bác sĩ, nhưng do bị bệnh gì đó, nên không làm việc nữa. Ông ấy về hưu hay sao đó, nhưng trông không bệnh tật gì. Có lẽ ông ấy là bác sĩ phẫu thuật, mà tay không vững nên không làm được. Nhưng trông không bệnh tật gì cả. Mặt mũi rất đẹp trai, tử tế, lịch sự, đủ thứ. Bà vợ phải lòng một anh chàng nhạc sĩ người Hungary. Là, lá, la, la! Sau đó bà ta muốn anh này qua Đức. Anh ta ở trong nhà cùng với người chồng, con cái này nọ.

Anh chàng đó độc thân, còn bà này lớn tuổi hơn, chắc là 40 mấy, 50 tuổi. Bà ta công khai... công khai bồ bịch. Ông chồng biết chuyện đó. Họ còn bảo tôi kết hôn [giả] với anh chàng này để cho anh ta được qua đó. Hồi đó vẫn còn chế độ cộng sản, và tôi là công dân Anh. Họ đề nghị trả tôi 5.000 đồng tiền Đức lúc đó. Thời bấy giờ là nhiều tiền lắm, Quý vị biết chứ hả? Lúc đó tôi mới có 20 mấy tuổi, nên số tiền đó rất lớn, phải không? Rất lớn. Tôi nói: “Không được”. Tôi chỉ nói không. Họ hỏi: “Tại sao?” Tôi nói: “Không là không”. Trước hết, biết đâu sau này tôi lấy chồng thì sao. Tôi không muốn bê bối như thế. Lúc đó, tôi nghĩ hôn nhân là điều gì đó thiêng liêng. Mình chỉ cưới khi nào mình yêu thôi. Và tôi chẳng thích bà vợ đó cặp bồ ngay trước mắt ông chồng như vậy. Tôi không tán đồng chuyện đó, nên tôi nói: “Không”. [Sau đó] không biết chuyện gì đã xảy ra – vì lâu lắm rồi. Tôi chỉ muốn cho quý vị biết rằng chồng Đức họ tử tế như thế nào. Nhưng đừng nghe tôi. Còn tùy vào may mắn của quý vị, phải không? Và nhân duyên của quý vị nữa. Không phải ai cũng có thể nhảy vào Đức lấy một người rồi mang ông ấy về Hungary hay đâu đó.

Tiệp Khắc, còn anh? (Dạ Hoa Kỳ.) Hoa Kỳ. Rồi. Anh này cũng từ Hoa Kỳ đến, hả? Không? (Dạ Na Uy.) Na Uy! À, phải, phải. Tốt. Còn anh? Mỹ? (Dạ Đức.) Cũng Đức à? Trông anh giống như người Đức chính gốc. Giống hơn anh này. Mấy người khác thì sao? (Dạ Singapore.) Singapore. Cả ba người hả? (Hồng Kông.) Hồng Kông. Chào. Đẹp quá. Còn cô? (Dạ Phần Lan.) Phần Lan. (Con thuộc nhóm người Đức; con đến từ Áo.) Áo và Đức. Chỉ vì tôi nói người Đức tốt, cô không cần phải... Vì tôi không biết về người dân Áo, hiểu không? Hồi đó tôi ở Đức, thành ra nói chuyện gì cũng Đức – về người dân Đức, bạn bè Đức. Nhưng nếu hồi đó tôi ở Áo thì chắc tôi cũng sẽ thích quốc gia của cô lắm. Quốc gia cô là một trong 10 quốc gia hàng đầu. Một trong những nơi tốt nhất để sống: ổn định, thanh bình, thịnh vượng, an ninh. Ai ở đó cũng hạnh phúc. Vậy là tốt lắm. Cô nói tiếng Đức, tôi biết, nhưng cô đâu cần phải nhảy vào nhóm người Đức tại vì... Buồn cười thật. Nếu tính vậy thì tôi cũng là người Đức, vì từng có chồng Đức. Tôi cũng nói tiếng Đức.

Được rồi. Cô ở đâu… Estonia? (Dạ, nhưng trước giờ con sống ở Phần Lan hơn 10 năm rồi.) Ờ, cô đã nói với tôi như vậy. Cô còn ở đó hả? (Dạ.) Còn công việc tốt đó không? Không hả? (Dạ, con đi xa hơn. Con và chị này cùng làm ngành nghiên cứu. Chúng con đều làm ở đó.) Vẫn làm nghiên cứu? Bây giờ vẫn việc đó hay việc khác? (Dạ vẫn việc đó.) Công việc tốt hả? (Dạ.) Vậy tốt. Khoa học hả? (Dạ.) Ồ! (Dạ nghiên cứu về ung thư.) Khoa học gia. Cái gì? (Dạ nghiên cứu về ung thư.) Nghiên cứu về ung thư, ồ! Đó không phải là sở thích của tôi. Còn người này, người này, người này? (Đức ạ.) Đức. À, Đức quá chừng. Bây giờ ai cũng muốn đến từ Đức. Hả? (Dạ Đức.) Đức. Bây giờ cô mập lên rồi. (Vậy ạ?) Ờ. Một chút.

(Dạ Ý.) Ý, ồ vậy sao? (Con là người Thụy Sĩ, nhưng...) Cô sống ở Ý. (Dạ.) Lẽ ra cô phải nói cô là người Đức bởi vì Thụy Sĩ là... Bên Thụy Sĩ, họ cũng nói tiếng Đức, phải không? Thôi được rồi. Tốt. (Dạ Na Uy.) Na Uy. (Hungary.) Hungary. (Nhưng con sống ở Áo.) Ồ! Nhóm người Đức, tốt, tốt. (Hungary.) Hungary. Cô cũng biết tiếng Đức hả? Vì cô sống ở đó. (Dạ biết chút chút. Thật ra con đang học.) Tại sao? Cô sống ở đó bao lâu rồi? (Dạ một năm, mới một năm ạ.) Cô làm gì ở đó? (Con phụ giúp kinh doanh cho chồng sắp cưới của con.) Ồ, thì ra thế! Vậy nếu cô muốn làm thị giả cho tôi, thì công việc kinh doanh và chồng cô làm sao? (Con giúp chút đỉnh thôi ạ.) Cô sao? (Con giúp ở đó chút đỉnh thôi, nên con có thể giúp ở đây nhiều hơn.) Tôi hiểu rồi. Được. Cô có thể ở lại đây một thời gian, coi làm việc ra sao. Cô nói tiếng Anh giỏi hả? (Dạ, con nói tiếng Anh giỏi.) Tốt lắm!

Còn cô kia? Anh quốc? (Dạ Đức.) Đức nữa? Có chắc không đó? Được rồi. Có bao nhiêu người Đức? Giơ tay lên xem. Tôi không muốn hỏi hoài bởi vì người nào cũng... Khi quý vị giơ tay lên phải cho tôi xem thẻ Tâm Ấn nha. Nói đùa thôi; dĩ nhiên tôi tin quý vị chứ. Đức hả? Đức hả? Không hả? Tiệp Khắc hả? Tiệp-Đức, hả? Còn mấy người kia? Mỹ hả? (Pháp ạ.) Hả? (Dạ, Pháp.) Pháp? Pháp? (Dạ, Pháp.) Hai người Pháp. (Malaysia ạ.) Malaysia. ([Nhưng] con ở Singapore.) Singapore. (Trung Quốc. Trung Quốc. Bắc Kinh.) Trung Quốc. Bắc Kinh. Chà! (Formosa [Đài Loan].) Đài Loan? À, Formosa. (Dạ Đại Hàn.) Đại Hàn. Tốt. Rồi, tốt lắm. Chúc mừng, Liên Hiệp Quốc. Thỉnh thoảng mình tụ họp với nhau cũng tốt.

Có gì đặc biệt muốn tôi làm cho quý vị không? Muốn hỏi gì không? Quý vị được tự do [hỏi]. Nhóm đầu tiên luôn luôn hỏi mấy câu hay, nên tôi không ngại. Không, thật đó! Kinh nghiệm luôn là như vậy. Nhóm đầu tiên luôn vui vẻ, vui vẻ. Luôn hỏi những câu rất hay, ý tôi nói không hỏi mấy câu ngốc nghếch. Thật sự như thế. Không hỏi hả? Không hiếu kỳ? Không gì cả? Tôi đếm tới ba, nếu không hỏi thì tôi… “đi đó”. Một. Hai rưỡi. (Thưa Sư Phụ, Ngài khỏe không?) Tôi khỏe. Ồ, đó là câu hỏi hả? Tôi cũng tạm. Khi nào thiền thêm được thì tôi rất vui. Rất vui với đời tôi. Vui nhất là khi tôi được ở một mình, ngồi thiền và nghiên cứu sâu vào tận cùng của Vũ Trụ. Điều đó làm tôi vô cùng vui sướng, dễ chịu, khỏe khoắn, hạnh phúc, xinh tươi và tự tại. Phải. Còn cô thì sao? Cô khỏe không? Hỏi thế thôi hả?

(Cảm ơn Sư Phụ vì tất cả mọi sự.) Không có chi. Cho điều gì? Cô cảm ơn tôi cho điều gì? (Cho mọi thứ ạ.) Như là gì? Tôi đã làm gì cho cô? (Dạ quá nhiều, vượt ngoài những gì mà con có thể tưởng tượng. Sư Phụ chịu quá nhiều đau khổ, làm việc quá nhiều cho tất cả mọi người và Vũ trụ.) Bây giờ trông tôi có đau khổ không? (Bây giờ thì không, nhưng chúng con biết.) Đó là quá khứ mà. Không có chi đâu. Không có chi. (Xin cảm ơn Sư Phụ.) Khi mình đau khổ, dường như thời gian trôi rất chậm. Nhưng sau đó, cảm thấy như không có gì nữa. Mình quên nó đi. Rồi vui vẻ trở lại. Cho nên, không sao hết. Hiểu không? Ôi. Nhưng khi mình đang đau khổ thì [mình] đau thật đó, không vui đâu. Không vui chút nào. Nhưng tôi vượt qua rất nhanh, nhanh lắm, như không có gì xảy ra, thật đó, lẹ lắm. Bởi vì dù sao cũng có chuyện mới nào đó xảy ra, cho nên không thể nhớ hoài mấy chuyện xảy ra trước đó. Luôn luôn có chuyện mới. Đó là câu hỏi của cô hả? (Thưa không, con không có câu hỏi, nhưng con không muốn Sư Phụ đi!) À, thì ra thế! Mới đếm tới hai rưỡi mà người nào cũng cứ... Thôi đừng lo. Vậy tôi ngồi thiền với quý vị nha. Thế thôi, không vấn đề gì. Trong trường hợp có câu hỏi nào hay là muốn biết điều gì đó thì quý vị có thể hỏi.

Tải ảnh xuống   

Xem thêm
Tất cả các phần  (2/12)
1
2023-12-12
5336 Lượt Xem
2
2023-12-13
4031 Lượt Xem
3
2023-12-14
3804 Lượt Xem
4
2023-12-15
4074 Lượt Xem
5
2023-12-16
4041 Lượt Xem
6
2023-12-17
3496 Lượt Xem
7
2023-12-18
3546 Lượt Xem
8
2023-12-19
3507 Lượt Xem
9
2023-12-20
3219 Lượt Xem
10
2023-12-21
3026 Lượt Xem
11
2023-12-22
3034 Lượt Xem
12
2023-12-23
2833 Lượt Xem
Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android