Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Buổi Họp Mặt Tình Thương, Phần 1/11

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

(Dạ có mi-crô.) Đây nói đi. (Thưa Sư Phụ, những câu hỏi của con đã được trả lời từ Ngài hoặc từ bên trong. Trong lúc thiền, con có thể trả lời các câu hỏi, và chiều nay một anh đồng tu đã trả lời một câu hỏi mà con thậm chí chưa hỏi. Và con xin nói rằng hôm Chủ Nhật con đã nhận được Món Quà, và đã có bình an nội tại ở đây rồi.) Vậy hả? (Dạ, cảm ơn Sư Phụ.) Tuyệt vời. Không có chi. Vậy tôi có nhận được gì không? (Con có thể tặng Ngài gì đó không ạ?) Không. Thiền thôi. Đó là món quà tốt nhất cho tôi.

Một chút nữa, chúng tôi có mọi thứ cho quý vị. Lát nữa. Rồi! Mỗi người một cái. Chỉ tượng trưng thôi. Để quý vị sống cho tới lát nữa. Ồ. Đây cô. Có lẽ ở bên này. Ai ngồi phía trước, vui lòng lùi lại phía sau. Tất cả dành cho người Đức. Cảm ơn. Bởi vì ban đầu, tôi muốn gặp họ trong nhà tôi, nhưng tôi không biết, họ đã dọn sạch mọi thứ, không thấy gì nữa nên tôi nghĩ là họ để ở đây. Khi tôi đến đây thì chẳng thấy gì cả. Còn lý do nữa là nếu chúng ta đi qua đó, ánh đèn sáng quá. Một số nam đồng tu lo là láng giềng phàn nàn. Vì quý vị đến muộn, bây giờ đã muộn, nên chúng ta sẽ ở lại đây. Quý vị phát hết chưa? Mỗi người một cái. Chia, chia, chia nhau. Lát nữa chúng ta sẽ có rất nhiều. Chia, chia nhau. Mỗi người một cái. Bây giờ chỉ một cái thôi. Lát nữa quý vị sẽ có mọi thứ ở đây. Làm ơn chia sẻ! Chia sẻ, phân phát.

Quý vị hỏi tôi câu hỏi chưa? Mi-crô. Quý vị không có hả? Làm ơn đưa mi-crô! Tôi nghĩ quý vị đợi tôi ở ngoài cửa. Khi tôi đi ra không có gì ở đó, và khi tôi đến đây, không có gì ở đây. Không biết làm gì đây. (Lẽ ra chúng con phải…) Vì trời mưa hả? (Con không biết ạ.) Tôi nghĩ họ lo lắng trời mưa hay gì đó. (Dạ, có lẽ vậy. Con nghĩ có lẽ họ lo lắng.) Ờ. Không sao. Ở đây cũng tốt vì anh ấy lo là ở đó quá sáng cho láng giềng hay gì đó, hoặc chúng ta nói quá lớn. Ở đây thì xa hơn một chút. Đợi một lát, nhé? Làm ơn đừng ngủ ở đây. Dường như quý vị muốn ngủ ở đây. Xin lỗi, tiếng Đức của tôi không khá lắm. Nhưng quý vị hiểu hết mà ha. (Dạ hiểu.) Tuyệt. Tốt lắm.

Chúng ta có mi-crô hay không? (Dạ có mi-crô.) Đây nói đi. (Thưa Sư Phụ, những câu hỏi của con đã được trả lời từ Ngài hoặc từ bên trong. Trong lúc thiền, con có thể trả lời các câu hỏi, và chiều nay một anh đồng tu đã trả lời một câu hỏi mà con thậm chí chưa hỏi. Và con xin nói rằng hôm Chủ Nhật con đã nhận được Món Quà, và đã có bình an nội tại ở đây rồi.) Vậy hả? (Dạ, cảm ơn Sư Phụ.) Tuyệt vời. Không có chi. Vậy tôi có nhận được gì không? (Con có thể tặng Ngài gì đó không ạ?) Không. Thiền thôi. Đó là món quà tốt nhất cho tôi. (Dạ. Xin cảm ơn Sư Phụ.) Không có chi. Thế thôi hả? Quý vị chỉ nói năm phút. (Ồ.) Bây giờ bắt đầu. Của quý vị, một... Phải, tốt. Chỉ tượng trưng thôi. Quý vị chưa có hả? Được rồi. Ăn đi. Quý vị hiểu hết tiếng Đức, phải không? (Dạ.) Tốt, tốt. Ngoại trừ tôi. Thật tốt khi chúng ta có một nhóm đặc biệt như bây giờ, thì không cần thông dịch nhiều. (Dạ.) Mấy người kia không hiểu cũng không sao. (Không quan tâm tới họ! Mặc kệ!) Mặc kệ người Ý! Mặc kệ người Pháp!

Đúng. (Thưa Sư Phụ, đây là lần đầu tiên con gặp Ngài...) À, tiếng Đức! Tiếng Đức của tôi rất tệ, và tôi ráng nói tiếng Đức. Quý vị sống ở Đức phải không? Có sống ở Đức không? (Dạ ở Munich.) Cô không nói được tiếng Đức à? (Dạ được.) Tôi cũng có thể nói tiếng Hoa. Nhưng quý vị cũng phải dịch. (Dạ. Đây là lần đầu tiên con gặp Sư Phụ. Trước đây, con cảm nhận rằng con thương Ngài, và Ngài cũng thương con. Nhưng lần này, sau khi gặp Sư Phụ, Ngài khiến con cảm thấy rằng con là Ngài, và Ngài là con. Không biết cảm giác này có đúng hay không.) Tôi không biết. Đó là cảm giác của cô, sao lại hỏi tôi? Phải nên như vậy. Nếu chúng ta là một thì có thể làm việc và hợp tác tốt hơn. (Xin cảm ơn Sư Phụ.) Vậy tốt. Đôi khi cảm thấy như thế. Đôi khi chúng ta cảm thấy như vậy.

Người kế? Kế tiếp? Kế tiếp? Tại sao không chỉ nói “kế tiếp?” Tại sao? (Kính thưa Sư Phụ, trên đời này, chúng con nghĩ không có gì mà hạnh phúc bằng được gặp Sư Phụ.) (Dạ, dạ.) (Tất cả tiền bạc, của cải không bao nhiêu hết, không có cái gì bằng, sung sướng hết mà được gặp Sư Phụ và được ngồi gần Sư Phụ như ngày hôm nay.) Tốt. Cảm ơn bác. (Dạ. Cái đó là hạnh phúc mà Sư Phụ đã dành cho chúng con. Tạ ơn Sư Phụ.) Vậy hả bác? Cám ơn bác. (Dạ.) Bác sung sướng là được rồi. OK. Nói tiếng Đức được không? (Dạ được chút chút, không có nhiều.)

Có ai dịch được không? Không có người Âu Lạc (Việt Nam)? Ờ! Cô dịch đi. (Bác ấy nói, cả đời này, những gì Sư Phụ đã ban cho bác, bác rất vui. bác không biết bác nên tặng cái gì…) Bác ấy đâu có nói vậy. (Thưa Sư Phụ, con nghe không rõ.) Phải, phải. Biết không, bởi vì tôi nói tiếng Đức không giỏi nên quý vị muốn dịch sao thì dịch. Thật không công bằng. Bác ấy nói là, trên đời này, không bao giờ có gì tốt đẹp bằng những gì Sư Phụ đã ban cho bác ấy. Và nếu được ngồi cạnh Sư Phụ, thì bác ấy cảm thấy tuyệt vời nhất. Vậy thôi. Xong! Phải, như thế đó. Thế thôi. Thông dịch viên ra rìa! Không thể nhận việc từ tôi. Tiếng Đức của cô còn tệ hơn của tôi.

Được rồi. Kế tiếp. (Dạ không phải câu hỏi, thưa Sư Phụ, con xin cảm ơn Sư Phụ rất nhiều. Con rất vui được ngồi cạnh Sư Phụ.) Ừ, tôi cũng vui. Được rồi, tôi cũng vui. Tôi luôn vui khi ngồi cùng với quý vị, với khoảng chừng này người. Bao nhiêu? Rất nhiều người. Nghĩa là quá nhiều người. Thật đáng tiếc. Tôi đã quên rất nhiều tiếng Đức. Khi tôi nói với người Tây Ban Nha rằng tiếng Tây Ban Nha của tôi rất tệ, đó nghĩa là chẳng nói được chút nào. Và có người nói với tôi: “Nếu Ngài ở với con một tháng, thì Ngài sẽ nói tiếng Tây Ban Nha rất nhanh”. Và bây giờ tôi nói rằng tiếng Đức của tôi cũng không giỏi lắm. Có lẽ anh ấy sẽ nói với tôi: “Vâng, xin đến Đức một tháng”. Biết không, tiếng Đức quá khó. Không như tiếng Tây Ban Nha. Tiếng Tây Ban Nha dễ hơn ha? (Dạ.) Vậy quý vị ở lại đây một tháng, tôi sẽ đi Đức. (Chúng con sẽ giúp Sư Phụ trau dồi tiếng Đức của Ngài.) Ở đâu? Bằng cách nào? (Có lẽ một tháng sẽ tiến bộ.) Tôi biết điều đó rồi. Tôi có khả năng siêu linh. Tôi đã nói rằng khi tôi nói điều đó, anh ấy sẽ nói như thế với tôi. Giống nhau thôi. Tôi giỏi thật. Tôi có thần thông. Vậy còn ai khác muốn gì không? Dù tiếng Đức của tôi không giỏi, nhưng chúng ta cười, như thế cũng rất khích lệ.

Còn ai nữa? Nói tiếng Đức, nhé? Hả? Không còn ai nữa? Không ai muốn nói gì sao? Vậy thì chúng ta đi về. (Dạ không.) Không. (Chúng con đã chờ quá lâu.) Bao lâu? (Dạ chiều nay. Bốn tiếng.) Và tôi đã làm việc quá lâu. Bây giờ quý vị nói tôi mới nhớ. (Con đã chờ quá lâu.) Cái gì? (Sư Phụ không cần nói thêm nữa.) Được. Tôi sẽ không nói gì hết. Đừng mở miệng. Chúng ta có thể ngồi thế này bao lâu? (Dạ cho đến mai.) Vĩnh viễn hả? Đúng vậy. Bác ấy muốn… Nhưng tiếng Đức! Bác đó. Tiếng Đức. (Chúng con muốn tiếng Đức. Chúng con muốn tiếng Đức. Chúng con muốn tiếng Đức.) (Hôm qua con...) Nhưng vui. Ít ra chúng ta có thể cười. Về bác. (Con rất xin lỗi.) Chúng tôi cũng vậy. (Con nói tiếng Âu Lạc [Việt Nam] được không?) Thật ra như thế tốt hơn. (Qua cuộc đời của con…) Nói nữa. Ta biểu nói tiếng Đức mà, sao nói tiếng Việt hoài?

(Dạ thưa Sư Phụ, qua cuộc đời của con, nhờ thế sự thanh tòng,) Nhờ cái gì? (nhờ hý trường mà con biết đâu là thật, đâu là…) Cái mi-crô nó cũng phản đối bác. (Dạ thưa Sư Phụ, qua thế sự thanh tòng, nhờ hý trường của thế sự mà con khát vọng biết đâu là chân, đâu là giả. Từ đó con thấy rõ ràng thế sự đều vô thường và con khát vọng tìm Chân Lý.) Vô thường thiệt hả bác? (Dạ, ngay cảm giác gia đình cũng vô thường nữa, Sư Phụ.) Vậy chứ bỏ đi rồi, thì thành vô thường! Hồi đó còn ở thì có thường thường! (Dạ, nhờ đó mà con khát vọng muốn tìm Chân Lý. Sau cùng là hiện bây giờ con được gặp Sư Phụ, con quá sung sướng.) Đúng rồi đó bác. Bác nói vậy đúng. (Con quá sung sướng. Chỉ có theo Sư Phụ mới được hạnh phúc vĩnh hằng, còn cái đời này cái gì lúc nào nó cũng thay đổi, thay đổi hoài.) Đúng rồi. Nói vậy đúng quá trời! (Cám ơn Sư Phụ.) Những gì bác ấy nói rất là hay. (Dạ.)

Bây giờ cô dịch lại lần nữa được không? (Cơ hội cuối cùng.) Cơ hội cuối cùng. (Thưa Sư Phụ, “thăng trầm” dịch làm sao, Sư Phụ?) Tôi không biết. Tôi không biết! Cô là thông dịch viên mà! Dịch không được thôi đi ra cho rồi đi má. Đi về bên. Cô sống ở Đức bao lâu rồi? Sao không biết nói tiếng Đức? Đó, đó. (Vì đời bác ấy “sâu và cao” [thăng trầm]...) Cô làm tôi bị nhòe mi. Ờ, ờ, “sâu và cao”...

Tải ảnh xuống   

Xem thêm
Tất cả các phần  (1/11)
1
2023-08-01
4431 Lượt Xem
2
2023-08-02
3386 Lượt Xem
3
2023-08-03
3114 Lượt Xem
4
2023-08-04
2920 Lượt Xem
5
2023-08-05
2973 Lượt Xem
6
2023-08-06
2952 Lượt Xem
7
2023-08-07
2754 Lượt Xem
8
2023-08-08
2508 Lượt Xem
9
2023-08-09
2822 Lượt Xem
10
2023-08-10
2591 Lượt Xem
11
2023-08-11
2612 Lượt Xem
Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android