Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Tâm Ấn Cần Phải Có Lực Lượng Minh Sư, Phần 3/14

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Nên Tâm Ấn không phải là một pháp môn. Chỉ là tạm thời, trong ngôn ngữ thế gian, chúng ta phải nói là “Pháp Môn Quán Âm”, nhưng đó không phải là pháp môn, mà là lực lượng khai sáng. Đó là Lực Lượng Minh Sư. Minh Sư phải rất cao đẳng mới có thể chịu được tất cả lực lượng từ nhiều Thiên Đàng trong phàm thân. (Dạ.) Rồi mới có thể truyền lực lượng và có thể cứu những người mà Ngài đã truyền Tâm Ấn cho.

(Liên quan đến chuyện Milarepa, về Pháp Môn Quán Âm, thưa Sư Phụ, nếu người chỉ dẫn Tâm Ấn vào Pháp Môn Quán Âm không có sự chấp thuận của vị Sư Phụ, thì điều gì sẽ xảy ra với họ?)

Không có gì xảy ra cả. Không, người này không cố tình làm điều đó. Cho nên không sao. (Dạ.) Sau đó, dù sao vị Minh Sư cũng biết. (Dạ.) Và dĩ nhiên, Ngài trách Sư Mẫu, (Dạ.) Thánh Mẫu. Nhưng việc cũng đã rồi. (Dạ.) Sau đó, Milarepa tiếp tục chịu đau khổ một thời gian nữa, cho tới khi vị Minh Sư sẵn sàng truyền Tâm Ấn. (Dạ.) Đó không phải là chủ tâm của người [đệ tử] đó. Hiểu không? (Dạ, chúng con hiểu sự khác biệt, thưa Sư Phụ.) (Dạ, đúng ạ)

Trong trường hợp của Milarepa, vị Minh Sư đã chấp thuận người đó có thể truyền Tâm Ấn. (À, vâng.) Vậy, đó không phải ông ấy làm lén sau lưng Sư Phụ. Quý vị hiểu không? (Dạ hiểu.) Cái đó khác, nên không có gì xảy ra với ông. Chỉ là Sư Mẫu chỉ thị ông làm, và do lòng tôn kính, nên ông đã làm. (Dạ đúng, dạ đúng.) Chứ bình thường thì ông nói với Sư Phụ ai sẽ thọ Tâm Ấn, (Dạ. Dạ đúng.) [với] ngày sinh này kia. (Dạ.) Và rồi bình thường họ cũng sẽ khảo nghiệm những người này rất lâu, trước khi họ báo cho vị Minh Sư biết.

Ngày nay, chúng ta chỉ yêu cầu họ phải ăn thuần chay ba tháng và đọc một vài bài giảng để họ hiểu tại sao họ muốn Tâm Ấn, thế thôi. (Dạ.) Không khó khăn như thời xưa. (Dạ đúng.) Đối với tôi thì không, nhưng có lẽ vài Minh Sư khác sẽ làm khó.

Nếu người nào cứ truyền [bừa bãi], ồ, đây là một gánh nặng [nghiệp] rất khủng khiếp cho người đó. Nếu không được phép của vị Minh Sư, thì không được truyền Tâm Ấn. Vào lúc Tâm Ấn, chúng tôi đã dặn dò họ chỉ giữ riêng cho họ thôi. (Dạ. Đúng vậy ạ.) Nhưng nếu vì lý do nào đó mà quý vị không nghe lời, và vẫn cố tình làm vì ngã chấp của quý vị, vì đẳng cấp của quý vị thấp, và truyền Tâm Ấn cho người khác, thì quý vị sẽ làm hại cả hai, chính mình và người thọ Tâm Ấn. Vì đẳng cấp của quý vị quá thấp. (Dạ. Đúng vậy.) Quý vị tự nhận mình là Minh Sư trong khi không phải vậy. (Dạ đúng.)

Để truyền Tâm Ấn, quý vị phải là Minh Sư, (Dạ, Sư Phụ.) được Thượng Đế chỉ định và được Thượng Đế hoặc thiên thần bảo đi làm việc đó. (Dạ, Sư Phụ.) Chắc chắn [là] tất cả điều đó. Hoặc quý vị dựa vào Lực Lượng Minh Sư, được Minh Sư cho phép và được chỉ thị để làm điều đó, bởi vì [lý do] xa xôi và thuận tiện hơn cho người khác.

Thời xưa, không phải như thế. Không đơn giản như vậy. Thời xưa, quý vị có nhớ Ngài Lục Tổ Huệ Năng, Ngài phải đi suốt từ Âu Lạc (Việt Nam) đến tận Trung Hoa để tìm vị Minh Sư đó. (Dạ.) Không phải như Minh Sư phái người nào đến đó để truyền Tâm Ấn, như điều tôi làm ngày nay. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Nhưng thời xưa, Minh Sư không truyền một cách rộng rãi cho đông đảo công chúng như thế, bởi vì điều đó sẽ khiến Minh Sư chịu khổ quá nhiều. Thành ra họ không muốn tùy tiện truyền pháp. (Dạ, thưa Sư Phụ.)

Mặc dù vậy, Sư Phụ của Ngài Huệ Năng không truyền cho Ngài ngay lập tức. Mà bắt Ngài ra phía sau chùa, giã gạo, nhặt củi, và nấu ăn cho mọi người, đại khái vậy. Mãi cho tới sau này. Nhưng rồi, vị Sư Phụ vẫn còn khảo mọi người để xem ai xứng đáng với y bát của Ngài, xứng đáng kế vị. Và rồi sau này, chỉ có Ngài Huệ Năng kế thừa, bởi vì Ngài hiểu, Ngài đã khai ngộ (Dạ, thưa Sư Phụ.) ở đẳng cấp cao hơn. Và những người kia chỉ là bên ngoài, chỉ nói như lặp lại hoặc nói những điều được cho là đúng, nhưng không phải từ sự hiểu biết bên trong.

Giống như trong Hồi giáo, Đức Tiên Tri, Bình An Ở Cùng Ngài, nhấn mạnh rằng tín đồ Hồi giáo phải nên tìm kiếm kiến thức. Nhưng không phải chỉ tìm kiến thức trần gian, bởi vì trong Hadith có đề cập rằng: “Với người có kiến thức, ngay cả thiên thần cũng sẽ hạ cánh [cảm phục] họ”. Đó không phải là kiến thức thế gian, (Dạ, thưa Sư Phụ.) bởi vì thiên thần sẽ không cúi đầu trước bất kỳ kỹ sư hay bác sĩ nào, hoặc ngay cả trước giáo sư trong trường đại học, (Dạ đúng.) chỉ vì họ có kiến thức. (Dạ, Sư Phụ.) Quý vị phải khai ngộ mới hiểu tất cả điều này. Bằng không, quý vị chỉ đọc chữ thôi, thì quý vị sẽ không biết gì cả. Quý vị chỉ diễn giải như một người bình thường. (Dạ.)

Hiểu được Minh Sư rất khó, trừ khi quý vị là một [Minh Sư]. (Dạ.) Dù quý vị chưa là [Minh Sư], nhưng quý vị ở đẳng cấp cao hơn, thì quý vị có thể hiểu một số điều nào đó, (Dạ, hiểu một chút.) nhiều hơn những người thường khác mà không khai ngộ. (Dạ.) Và rồi quý vị tiếp tục tu học với Minh Sư và biết thêm bằng trí tuệ, chứ không bằng kinh nghiệm của riêng mình. Đó là điều khác. (Dạ hiểu.)

Vậy, như Minh Sư là một người đã hiểu từ bên trong rồi. (Dạ.) Thế nên bất cứ điều gì Ngài nói với quý vị, đó là từ thể nghiệm, kiến thức và trí huệ khai ngộ của riêng Ngài. (Dạ.) Chứ không phải từ sách. Bởi vì sách chỉ diễn giải như kiến thức thế gian. Kiến thức thế gian không làm thiên thần cảm phục đến mức phải hạ cánh. (Dạ không.) Vậy thì không hợp lý, phải không? (Dạ không.)

Quý vị nghĩ thiên thần sẽ hạ cánh trước mặt tất cả các giáo sư và ngay cả Einstein sao? (Dạ không.) Trừ khi Einstein đã khai ngộ. (Dạ.) Ông đã khai ngộ. (Ồ! Dạ.) Ông đã khai ngộ bằng cách nào đó. Ông có tu hành pháp thiền và yoga nào đó, nhưng dĩ nhiên là ông không nói với người ta, bởi vì vào thời đó, cho người ta biết để làm gì chứ? (Dạ đúng. Dạ, đúng ạ.) Sẽ gây cho ông thêm rắc rối. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Nếu không, tại sao ông lại ăn trường chay? (Dạ, điều đó có lý ạ.) Và tại sao ông nhấn mạnh rằng người ta không nên giết cư dân-động vật này kia? Vậy nghĩa là ông hiểu, bên trong. Ông biết điều đó. Không phải chỉ vì sức khỏe. Ông hoặc những người khác mà ăn chay và thuần chay lúc đó, họ nói từ sự liễu ngộ nội tại của chính họ, (Dạ, thưa Sư Phụ.) không phải vì lợi ích sức khỏe. Chắc chắn là vậy, cách họ nói. (Dạ.) Họ nói rằng: “Chừng nào con người vẫn còn giết động vật, thì họ sẽ tiếp tục gây chiến với nhau”, đại khái vậy. (Dạ, chúng con hiểu.) Vậy đó không phải vì mục đích sức khỏe, đó là khai ngộ thật sự. (Dạ.) Sao tôi đi xa vậy hả? Được rồi.

Vì vậy, giả sử ai đó cứ đi ra truyền Tâm Ấn lén lút sau lưng Minh Sư, (Dạ.) thì người đó sẽ bị kéo xuống địa ngục, (Ồ, chao ơi.) bởi vì họ chưa đạt được đẳng cấp Minh Sư, và đi ra ngoài hoàn toàn độc lập và không được sự cho phép. (Dạ đúng vậy, Sư Phụ.) Ở thế giới này, luật lệ rất nghiêm ngặt. (Dạ.) Thành ra ngay cả Minh Sư xuống trần, Ngài phải khiêm tốn bảo mọi người và kiên nhẫn, khiêm tốn giải thích hết lần này sang lần khác, và không đi khắp nơi khoe khoang: “Ta đây, nhân vật quan trọng trên Thiên Đàng”, này nọ. Ngay cả có thể nói như Chúa Giê-su từng nói: “Ta là Con của Đức Chúa Cha”. Cũng không phải với thái độ ngạo mạn. Không phải là nói gì, mà là cách nói. Không phải mình nói gì về bản thân mình, mà là mình biết mình là vậy, và mình nói sự thật mà không kiêu ngạo. (Dạ, đúng vậy.)

Điều này đã xảy ra. Cũng đã xảy ra trong đời tôi, [là] có người nghĩ rằng chỉ cần lặp lại lời hướng dẫn (Dạ.) và đi lên đi xuống như Sư Phụ, sờ đầu mọi người, và thế là xong. Có một kho tàng vô biên đằng sau mà họ đã không học được. (Dạ.) Không chỉ như thế thôi. Và ngay cả người được Minh Sư chỉ định để hướng dẫn Tâm Ấn bằng lời nói, cũng không biết tất cả điều đó. (Dạ đúng.) Đó là lý do tại sao họ phải dựa vào Lực Lượng Minh Sư, câu thông với Lực Lượng Minh Sư để vị Minh Sư chỉ dạy thêm nữa. (Dạ đúng.).

Bởi vậy, Minh Sư nào mà truyền Tâm Ấn từ xa bằng lực lượng vô hình, cho dù vậy, người đó tốt hơn nên đến gặp… [vị Minh Sư] Chẳng hạn, nếu Ngài (Minh Sư) ở tại Tây Hồ, (Dạ.) thì họ phải nói: “Ồ, tôi phải đến Tây Hồ một lần trong đời”. Đó là những lời Đức Tiên tri Muhammad, Bình An Ở Cùng Ngài, chỉ thị người đại diện của Ngài bảo họ như vậy. Để củng cố sự kết nối. (Dạ.)

Bởi vì người mà đại diện cho Minh Sư lúc bấy giờ được ban lực lượng chỉ cho lần đó thôi, để truyền Tâm Ấn hôm đó thôi. Họ không có tất cả lực lượng của Minh Sư. (Dạ, dĩ nhiên.) Họ không chịu nổi. (Dạ đúng.) Sẽ quá mạnh cho họ. Họ không thể chịu nổi. (Dạ hiểu. Dạ, thưa Sư Phụ.) Sẽ có hại cho họ. Giống như một dây điện nhỏ mà quý vị cho nó một điện thế quá cao, nó sẽ nổ tung (Dạ.) và gây hại cho cả nhà và làm hỏng hết các thiết bị. (Dạ. Đúng ạ.) Còn làm cháy nhà nữa, hoặc chập điện.

Nên Tâm Ấn không phải là một pháp môn. Chỉ là tạm thời, trong ngôn ngữ thế gian, chúng ta phải nói là “Pháp Môn Quán Âm”, nhưng đó không phải là pháp môn, mà là lực lượng khai sáng. Đó là Lực Lượng Minh Sư. Minh Sư phải rất cao đẳng mới có thể chịu được tất cả lực lượng từ nhiều Thiên Đàng trong phàm thân. (Dạ.) Rồi mới có thể truyền lực lượng và có thể cứu những người mà Ngài đã truyền Tâm Ấn cho. Người khác thì không thể. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Cho dù có thể, vì một số Lực Lượng Minh Sư còn sót lại, bởi vì người đó đã thọ Tâm Ấn với một vị Minh Sư, và rồi người đó đi ra ngoài, truyền Tâm Ấn cho người khác, có lẽ, thỉnh thoảng, họ có một chút Ánh Sáng (Thiên Đàng nội tại) hoặc Âm Thanh (Thiên Đàng nội tại), nhưng thế thôi, đẳng cấp rất thấp. (À, vâng.) Không thể lên tuốt trên cùng. (Dạ, Sư Phụ.) Và sẽ không lên cao, chỉ ở tại chỗ, nếu mà được như thế.

Nhưng hầu hết đều là bị ma vương gạt. Bởi vì người nào làm như vậy, người nào đi ra ngoài truyền Tâm Ấn mà không được Minh Sư cho phép, tự nhận mình là Minh Sư, trong khi không biết gì hết – chỉ lặp lại giáo lý của Minh Sư, bắt chước lời giảng của Minh Sư, bắt chước hành động bên ngoài của Minh Sư, lặp lại bài giảng của Minh Sư, và tự nhận là của họ – thì có nghĩa là người này có ngã chấp cực lớn, (Dạ.) và loại ngã chấp này sẽ thu hút ma vương. (Dạ.) Đó như là một kẽ hở, để ma vương có thể kết nối hoặc đi vào lãnh thổ của họ. (Dạ hiểu.) Sau đó, họ không có sự bảo vệ và còn bị ngắt kết nối với Minh Sư, vì ngã chấp của họ xây bức tường xung quanh họ. (Dạ đúng.)

Ngoài ra, làm vậy là không trung thực. (Dạ.) Tuyên bố mình là Minh Sư, nhưng sự thật không phải vậy. Họ không có chút lực lượng nào. Cho nên nghiệp của chính họ quật ngược lại họ, và họ cũng lãnh nghiệp của những người khác qua Tâm Ấn, sau đó tất cả đều đọa địa ngục. Không có sự trợ giúp. (Dạ.) Bị ngắt kết nối. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Giống như điện bị rút phích cắm. Và đôi khi còn một chút pin, như máy tính của quý vị, ha? (Dạ.) Quý vị rút điện ra, máy vẫn có thể chạy một lúc. (Dạ.) Nhưng không có internet, quý vị không thể kết nối với người khác. (Dạ. Đúng ạ.) [Điện] bị rút ra.Thì sau một lúc, máy tính của quý vị sẽ chết. Không còn pin nữa. (Dạ, Sư Phụ.) Tương tự như thế.

Nếu bị ngắt kết nối, quý vị không là ai cả, và dễ bị ma vương tấn công. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Rồi quý vị sẽ trở thành công cụ của chúng. Quý vị sẽ nói chuyện ở đẳng cấp thấp, (Dạ.) Đẳng cấp A-tu-la. Quý vị chỉ nói bằng cảm xúc con người. Quý vị không nói như một người khai ngộ. Dù có đi nữa, thì đó là vì quý vị lặp lại bài giảng của Minh Sư. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Điều đó hoàn toàn khác hẳn. Có rất nhiều thứ.

Thành ra các Minh Sư ngày xưa nói, cho dù người đại diện, đệ tử giỏi của Minh Sư, có truyền Tâm Ấn, thì ít ra một lần, quý vị cũng phải đến thăm nơi của Minh Sư, nhà của Minh Sư, diện kiến Minh Sư. Và đó là lý do mà người Hồi giáo cứ trở lại Mecca hoài, ít nhất một lần trong đời. (À, dạ.) Nhưng Minh Sư không còn ở đó nữa. Dĩ nhiên, quý vị có thể đến đó bởi vì quý vị muốn tỏ lòng tôn kính với vị Minh Sư thời xưa, với Đức Tiên tri Muhammad, Bình An Ở Cùng Ngài, hoặc tỏ lòng tôn kính với Jerusalem bởi vì Chúa Giê-su đã ở đó, chẳng hạn như vậy. Nhưng Minh Sư không còn ở đó nữa. (Dạ đúng.) Đó không phải là mục đích của Tâm Ấn. (Dạ, thưa Sư Phụ.)

Xem thêm
Tất cả các phần  (3/14)
1
2021-11-20
9601 Lượt Xem
2
2021-11-21
5858 Lượt Xem
3
2021-11-22
6672 Lượt Xem
4
2021-11-23
6075 Lượt Xem
5
2021-11-24
6966 Lượt Xem
6
2021-11-25
5110 Lượt Xem
7
2021-11-26
4908 Lượt Xem
8
2021-11-27
4447 Lượt Xem
9
2021-11-28
4269 Lượt Xem
10
2021-11-29
4025 Lượt Xem
11
2021-11-30
4040 Lượt Xem
12
2021-12-01
4231 Lượt Xem
13
2021-12-02
4387 Lượt Xem
14
2021-12-03
4466 Lượt Xem
Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android