Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Câu Chuyện Về Ngài Ma Ha Ca Diếp (thuần chay) , Phần 6/10

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Nhân đây, tôi muốn cảm tạ Ngài Ma Ha Ca Diếp vì đã rất tử tế với tôi. Chúng tôi là bằng hữu trong những kiếp trước và chúng tôi rất tốt với nhau, rất hợp nhau. Cảm ơn Ngài về xá lợi của Đức Phật. Cảm ơn Ngài vì cái bát, như cái bát khất thực, bát khất thực dành cho sư tăng. […] Nhưng ở thời đại chúng ta, Ngài Ma Ha Ca Diếp cũng hiểu, Đức Phật cũng hiểu rằng đi khất thực rất khó khăn, nhất là đối với phụ nữ, và tôi cũng không còn trẻ nữa nên chỉ ăn ngày một bữa ở nhà, và tôi phải làm rất nhiều công việc ở nhà, bên trong lẫn bên ngoài. Vì thế nếu tôi cứ đi ra ngoài khất thực rồi về nhà, thì tôi nghĩ sẽ không thuận tiện cho tôi, mặc dù tôi cũng thích cuộc sống tự do đó rất, rất, rất nhiều!!!

Dù chỉ ăn một bữa – nấu nướng và dọn rửa – tôi đã cảm thấy đó là quá nhiều việc với tôi rồi. Rồi phải lau chùi nhà cửa, phải lau sàn nhà, giặt chăn mền, quần áo, rồi sau khi nấu nướng phải rửa chén dĩa, lau bếp và các dụng cụ v.v.; Tôi cảm thấy như vậy là quá nhiều, quá nhiều việc rồi. Tôi ước gì Thượng Đế cho phép tôi được sống bằng không khí trở lại. Như vậy thuận tiện hơn, nhưng tôi vẫn không thể, không được phép nhịn ăn như vậy. Tôi vẫn cảm thấy rất tiếc vì không được sống bằng không khí, bởi vì sống như vậy vô cùng tuyệt vời. Tôi có cảm giác như mình đi trên mây. Và mọi thứ đều nhẹ nhàng. Mọi thứ dường như không có gì phải lo lắng, thậm chí không liên quan đến ai. Không có gì phải lo lắng. Không có gì phải sợ. Bởi vì mình không có gì cả. Và nếu không ăn, không uống, thì thực sự không có gì phải sợ cả; mình không có gì để mất. Đó thực sự là một cảm giác vô cùng tuyệt vời.

Và bây giờ, dù chỉ ăn ngày một lần, nhiều khi tôi cũng không thấy mùi vị gì. Đôi khi tôi cảm thấy hơi thèm ăn hoặc thậm chí hơi đói, nhưng hiếm khi ăn thấy ngon. Có thể do khi tự nấu thì ăn không thấy ngon cho lắm. Nếu có người khác nấu cho mình thì chắc sẽ ngon.

Tôi nhớ tôi từng thích đồ ăn; trước đây tôi rất thích đồ ăn. Và tôi thường hay tổ chức bữa tiệc nhỏ trong căn bếp nhỏ của mình. Tôi có một vài đầu bếp và phụ bếp nấu ăn cho tôi, nên tôi yêu cầu họ nấu rất nhiều, rồi tôi mời những người làm việc trong đạo tràng, một số người xuất gia. Không phải tất cả họ – [chỉ] những người đến giúp tôi sửa nhà hoặc sửa xe, hoặc giúp tôi lau chùi xe gôn hay dọn dẹp sân nhà, đại khái vậy – nên tôi mời những người xuất gia. Họ thay phiên nhau, như vậy rất tốt. Và khi tôi ăn cùng người khác, thì ăn thấy rất ngon, rất ngon, rất ngon miệng. Và rồi tôi cứ ăn rất nhiều.

Nhưng sau đó, tôi thích ăn ngày một lần, và ngày càng ăn ít hơn, tại vì cho dù có thích, mình cũng không nên ăn quá nhiều – ý tôi nói là tôi, không phải quý vị. Làm ơn, quý vị muốn làm gì với đời mình thì làm; đó là cuộc sống của quý vị. Miễn là quý vị không làm hại ai và miễn là quý vị ăn thuần chay, thì tôi đã vui rồi. Nhưng nếu quý vị muốn cố gắng ngày càng bớt gây đau đớn – ngay cả đau đớn cho thực vật, cây cối, hoa lá trong nhà – thì quý vị có thể làm thử từng chút một, cho đến khi quen dần. Xem liệu cơ thể có chấp nhận thói quen mới này hay không. Đừng cắt bỏ mọi thứ một lượt, giống như cách tôi làm khi trở thành người sống bằng không khí; có thể quý vị sẽ gây rắc rối cho mình. Tôi không gây rắc rối cho mình; lúc đó tôi còn trẻ và khỏe mạnh. Tôi làm việc rất nhiều ở ngôi chùa đó, hàng ngày dọn dẹp, giặt giũ, nấu nướng cho mọi người. Và giúp viết bài cho vị Trụ trì, và chép lại bài nói chuyện của ông ra giấy. Ông có một tạp chí hay gì đó.

Trước đó, đã kể quý vị nghe rồi là tôi gặp một ni sư sống bằng nước ở Miaoli – không phải nơi chúng tôi sống, nhưng gần đó trong cùng khu vực gọi là Miaoli. Nên, lòng tôi kể từ đó đã khao khát ít nhất trở thành người sống bằng nước hoặc bằng không khí, nhưng vì sao đó, tôi không thể. Bởi vì tôi phải nói với quý vị sự thật: Tôi rất thích đồ ăn! Tôi nhớ cách đây đã lâu, Đức Phật nói với tôi là Ngài thành Phật trước tôi vì tôi quá thích đồ ăn và ăn rất nhiều! Tôi vẫn còn thích, dù không còn thích nhiều như trước nữa. Bình thường trước đây, tôi sống chung với mọi người, hoặc trong chùa, có rất nhiều người đến ăn chung, nên càng thèm ăn hơn. Và khi tôi ở Tây Hồ, Đài Loan (Formosa), tôi cũng mời mọi người đến ăn cùng. Vì vậy, càng có nhiều người, mình càng thèm ăn, và ăn càng nhiều.

Nhiều khi tôi không thể mặc lại những bộ quần áo cũ đẹp mà họ đã may cho tôi trước đó. Bởi vì thường thì khi ra ngoài đại chúng, tôi phải mặc trang phục do tôi thiết kế hoặc do những công ty khác thiết kế, để bán hàng – giống như tôi là một người mẫu. Nhưng tôi không được trả đồng nào cho việc đó. Đừng có ganh tị. Tôi đâu có biết là làm Minh sư mình còn phải múa hát nữa. Tôi đã phải làm nhiều việc, và tôi vẫn còn phải làm nhiều việc. Sao đó, hầu hết những người biết về thiết kế [thiên y] hay là thiên trang của tôi, chẳng hạn, họ đều rất thích. Nên dù sao tôi cũng phải trình diễn.

Quý vị có thể thắc mắc tại sao tôi không ủng hộ ăn ngày một bữa, hay tu khổ hạnh, trong khi chính tôi lại sống như vậy. Tôi sống như vậy vì một lý do khác. Tôi nói với Thiên Đàng rằng nếu tôi ăn ngày một lần – trong khi bình thường tôi có thể ăn ngày ba lần – thì bữa ăn nào tôi không ăn đều có thể cúng dường cho các linh hồn khác. Và cho dù mình không gặp những người đói đó, hoặc có thể là ngạ quỷ, nếu tâm mình muốn chia sẻ, thì đồ ăn sẽ đến với họ theo một cách khác. Họ không nhất thiết phải thấy tôi chia sẻ bữa ăn của tôi với họ, nhưng vì lời nguyện nên họ sẽ nhận được.

Nhưng tôi chỉ đang cố gắng nói với quý vị rằng: “Đừng trừng phạt thân thể quý vị”. Ngày ăn một bữa sẽ không giúp quý vị được giải thoát và sẽ không giúp quý vị khai ngộ. Bởi vì khai ngộ phải được truyền bởi một vị Minh Sư khai ngộ. Giống như một ngọn nến – truyền lửa cho ngọn nến kế bên, rồi cả hai đều sẽ sáng lên như vậy. Nhưng nếu không có ngọn nến đã đốt sáng đó thì ngọn nến kia sẽ không sáng; phải có một dụng cụ có lửa khác ở đâu đó, như ngọn nến, lửa, cái bật lửa, hoặc thậm chí là khí đốt trên bếp.

Rồi, Ngài Ma Ha Ca Diếp là một nhà tu khổ hạnh – vô cùng tâm linh. Ngài đã học một số điều với nhiều Minh Sư khác trước Đức Phật. Vậy tại sao Ngài vẫn phải tìm đến Đức Phật để được chứng ngộ thánh quả A La Hán trong thời gian ngắn? Tại sao Ngài phải làm vậy? Bởi vì Ngài biết phải có vị Dẫn Đường; phải có vị Chuyên Gia; phải có vị Minh Sư truyền Đạo cho mình với Lực Lượng Minh Sư gắn liền với Đạo, ít ra là lúc đầu, để giúp mình quay trở lại cõi bên trong nơi mình thuộc về. Và rồi từ từ, quý vị đi về Nhà từ cõi giới bên trong.

Nếu không có Minh Sư, Minh Sư còn sống, vị Thầy đang tại thế, thì bất kể làm gì đi nữa, có thể nói là 99% không có kết quả. Dù có thể đạt chút lực lượng thiền định nào đó như tiên tri, hoặc lực lượng yoga hay gì đó, thì cũng không phải là sự giải thoát hoàn toàn, không phải là quả vị Phật. Rồi mình sẽ tái sinh trở lại Địa Cầu, và khi đó có Trời mới biết mình có còn tiếp tục làm chủ được đời mình về đức hạnh, đạo đức, cao đẹp hay không. Nếu không có sự truyền tải Lực Lượng Nội Tại thực sự đến quý vị, để khai mở lực lượng của quý vị, thì cơ hội để quý vị có thể khai ngộ và đạt đến giải thoát sẽ rất mong manh – hoặc nếu tu học phương pháp nào khác không phù hợp, thì đó không phải là Tối Thượng.

Và sau khi Ngài Ma Ha Ca Diếp mời Phu nhân đến, Bà đã đến học với Đức Phật và chẳng bao lâu Bà cũng trở thành A La Hán. Nghĩa là “Thánh” rồi. Vào thời Đức Phật, đôi khi Đức Phật chỉ nói chuyện với ai đó, hoặc họ đến nói chuyện với Ngài, và Đức Phật giải thích cho họ, thuyết giảng cho họ về Chân Lý, rồi người đó được khai ngộ và đạt được đẳng cấp nào đó sau khi diện kiến và đàm thoại với Đức Phật. Không phải do lời nói hay giọng nói của Đức Phật, mà do Lực Lượng phát ra từ đó, và/hoặc cũng do Đức Phật sẽ dạy cho người đó một phương pháp để tu hành. Có lẽ Pháp Môn Ánh Sáng và Âm Thanh Thiên Đàng nội tại, pháp mà quý vị đang tu tập.

Vì vậy, không phải là quý vị chỉ cần lặp lại hoặc học từ người khác, [gián tiếp] lần thứ hai hoặc thứ ba từ Đức Phật – nghĩa là giảng lại lời dạy của Đức Phật – và sau đó quý vị có thể khai ngộ. Mà phải là vị Minh Sư còn tại thế. Và nhiều tỳ kheo khác cũng vậy, như A Nan và các vị khác – Họ phải có sự Hướng dẫn từ bi của Đức Phật, với Lực Lượng vĩ đại từ chính bên trong Đức Phật.

Photo Caption: Vui Quá! Lại Một Ngày Tuyệt Vời. Cảm Tạ Thượng Đế Ban Cho Mặt Trời!

Tải ảnh xuống   

Xem thêm
Tất cả các phần  (6/10)
1
2024-07-23
6606 Lượt Xem
2
2024-07-24
5002 Lượt Xem
3
2024-07-25
4926 Lượt Xem
4
2024-07-26
4307 Lượt Xem
5
2024-07-27
4180 Lượt Xem
6
2024-07-28
3818 Lượt Xem
7
2024-07-29
3854 Lượt Xem
8
2024-07-30
3768 Lượt Xem
9
2024-07-31
3872 Lượt Xem
10
2024-08-01
3946 Lượt Xem
Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android